Hiện tại phải làm sao bây giờ?
Bây giờ đã là hơn nửa đêm, trên đường ngay cả một con quỷ cũng không có, tiền giấy cũng chẳng đến lượt cậu nhặt.
Cậu ngồi xổm xuống lề đường, gió lạnh thốc qua, thật khó có thể tưởng tượng được nguyên chủ lại sống tệ đến mức này.
Mỗi ngày làm bảy tám công việc, vậy mà cuối cùng còn nghèo hơn cậu.
Ít ra trong viện, cậu còn được chia phần tiền của các bạn chung phòng, một lần kiếm cũng cả ngàn.
Tất cả số tiền trước kia của cậu đều bị bày biện lung tung dưới gầm giường ở viện tâm thần, cậu thắc mắc liệu các y tá có lục lại di vật của cậu khi dọn dẹp không nhỉ?
Nếu có, hy vọng họ sẽ chia số tiền đó cho những người còn lại trong viện. Dù sao, cậu cũng không dùng được nữa.
Nếu họ dùng để mua thêm vài bộ quần áo mùa đông thì cũng tốt.
Nghĩ đến những người bạn cùng phòng, hình ảnh một đôi mắt đen sâu thẳm bất chợt hiện lên trong tâm trí cậu. Đó là khoảnh khắc cậu ngã khỏi bức tường.
Cậu đứng bật dậy, xoay vòng tại chỗ.
Mình đã chết rồi, có lẽ quỷ xui xẻo kia cũng chẳng sống nổi.
Cũng không thể trách cậu được, đều do con mèo béo kia báo hại, nếu không phải nó…
Một giọng nữ máy móc bất chợt vang lên, cắt ngang dòng suy nghĩ miên man của Ninh Hi:
“Kính gửi chủ xe A86338, chúc ngài thuận buồm xuôi gió.”
Cậu quay đầu lại, nhìn thấy cánh cổng lớn của bệnh viện đang từ từ nâng lên. Một chiếc xe màu đen sang trọng lao vυ't ra, tiếng động cơ gầm nhẹ trong màn đêm yên tĩnh.
Xe này chắc đắt tiền lắm đây!
Linh cảm lóe lên trong đầu, Ninh Hi lao nhanh ra giữa đường, nằm vật xuống trước đầu xe, làm cho chủ xe trở tay không kịp.
Như vậy vừa có thể lấy tiền viện phí, vừa có cơ hội “bòn rút” thêm chút lợi ích từ chủ xe.
Ha ha, cậu thật thông minh!
Ninh Hi đắc ý nằm ảo tưởng. Nhưng đợi mãi không thấy ai lại gần kiểm tra, cậu mở mắt nhìn lén.
Chiếc xe thậm chí còn không dừng hẳn, cứ thế lăn bánh rời đi.
Chậc! Thời buổi này, ngay cả việc ăn vạ cũng khó làm quá đi.
Ninh Hi chống tay đứng dậy, mặt đầy máu đen tiến đến bên chiếc xe đen, gõ nhẹ vào cửa sổ.
Kính cửa sổ từ từ hạ xuống, đầu tiên lộ ra bàn tay của người cầm lái.
Đó là một bàn tay với ngón dài, khớp xương rõ ràng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, sạch sẽ không tì vết.
Rõ ràng, chủ nhân của bàn tay này là người vô cùng yêu sạch sẽ.
“Xin hỏi, có chuyện gì sao?” Một giọng nam khàn khàn, pha chút mệt mỏi vang lên.
Dù bị chặn đường giữa đêm khuya, giọng nói ấy vẫn không lộ chút tức giận. Giáo dưỡng có thể nói là vô cùng tốt.