Đá văng hắn sang một bên, Ninh Hi ngẩng đầu nhìn trời, nhìn sắc trời thì là buổi tối, cũng không biết bây giờ đã là mấy giờ rồi.
Cậu móc tay vào túi áo khoác, lấy ra một chiếc điện thoại.
Màn hình hiển thị con số 23:48 cùng một bức ảnh nền.
Là ảnh hai người đàn ông đứng cạnh nhau, lấy công viên giải trí làm phông nền.
Cả hai đang mỉm cười, khăn quàng cổ xanh đậm nổi bật giữa khung cảnh mờ tối.
Người bên trái giống cậu như đúc, từ mái tóc nâu ngắn, khuôn mặt gầy gò, sống mũi cao, cho đến nốt ruồi nhỏ mờ nhạt dưới khóe môi phải. Đôi mắt nâu ấm áp của hắn ánh lên nét dịu dàng. Không cần nghĩ nhiều, cậu biết ngay đó là nguyên chủ.
Ánh mắt cậu chuyển sang người bên phải – một người đàn ông mang kính gọng bạc, khuôn mặt nghiêm nghị toát ra vẻ cấm dục.
Ngay khoảnh khắc nhìn thấy hắn, một cảm giác chua xót kỳ lạ trào lên từ đáy lòng cậu.
Ninh Hi lập tức biết về thân phận của người đàn ông này.
“Hứa Duy Thanh.”
Chỉ vừa niệm cái tên này, trái tim cậu đã nhói lên từng hồi. Có vẻ nguyên chủ thực sự yêu người này, yêu sâu đậm đến mức khắc cốt ghi tâm.
“Nhưng điều đó thì liên quan gì đến tôi?”
Ninh Hi mở khóa điện thoại, gỡ bức ảnh chướng mắt này xuống, đổi thành giao diện mặc định của hệ thống.
Cậu quấn chặt áo khoác, bước ra khỏi con hẻm, vẫy một chiếc taxi đến bệnh viện gần nhất.
Thình lình bị người ta quất một gậy cũng rất đau, cậu cũng chẳng phải thần tiên, có thể tự hồi phục.
…
Trên đường, Ninh Hi tranh thủ lục lọi điện thoại của nguyên chủ. Trong lúc tìm kiếm, cậu vô tình phát hiện một tin nhắn đáng ngờ từ một số lạ không lưu trong danh bạ, chỉ có một bức ảnh.
Trong ảnh, Hứa Duy Thanh và một thiếu niên gương mặt mơ hồ đang áp sát mặt nhau.
Thiếu niên kia chắc hẳn là Ninh Dịch An.
Nhưng điều lạ là, tin nhắn này không phải do Ninh Dịch An gửi.
Đây là do có kẻ nào đó cố ý gửi loại ảnh này cho nguyên chủ, chọc giận hắn đến mức lao ra đánh ghen?
Rốt cuộc, kết cục nguyên chủ lại là bị người ta đánh chết…
Nhìn bàn tay vẫn dính máu của mình, khóe miệng Ninh Hi bất giác cong lên, thật thú vị, chuyện này còn thú vị hơn nhiều so với mấy ngày nhàm chán trong viện tâm thần.
Hai mươi phút sau, xe dừng trước cổng bệnh viện.
Ninh Hi trả tiền, nhưng khi nhận được tin nhắn thông báo tài khoản ngân hàng bị trừ tiền, nụ cười trên môi cậu lập tức đông cứng.
Tài khoản còn lại: 346.56 nguyên.
Đôi mắt Ninh Hi trừng lớn, không tin nổi vào những con số trước mắt. Cậu kiểm tra đi kiểm tra lại, nhưng vẫn không đếm nổi đến con số nghìn.
Ninh Hi vô cùng khó hiểu, như thế nào đi chăng nữa cậu cũng là thiếu gia nhà giàu mới được nhận lại, làm sao nghèo kiết xác thế này?
Hay là tiền ở đây rẻ hơn mình tưởng?
Nhưng nghĩ kỹ lại, cậu vừa trả tiền taxi hết 27 nguyên.
… Rõ ràng, nguyên chủ này thực sự nghèo đến nỗi không xu dính túi, vậy mà còn dám lao ra quán bar đánh ghen, rồi cậu bắt xe đến bệnh viện!
Ninh Hi nhận được thông báo số dư, đầu càng đau.