Hàng loạt câu hỏi ập đến, khiến đầu Ninh Hi đau như muốn nổ tung.
Cậu chưa bao giờ thích nghĩ ngợi nhiều, chỉ biết gãi đầu loạn xạ, khiến mái tóc vốn gọn gàng trở nên rối tung.
Ánh mắt cậu quay lại, dừng trên người Mã Siêu đang nằm sấp giả chết.
“Này!” Ninh Hi đá nhẹ một cú.
“Tiếp theo, tao hỏi, mày đáp.”
“Vâng! Vâng!” Mã Siêu gật đầu lia lịa như gà mổ thóc.
Ninh Hi vác ống thép lên vai, suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Tao là ai?”
Câu hỏi thứ nhất khiến Mã Siêu ngây ra, nhưng không dám chần chừ, run run trả lời: “Ngài… ngài là Ninh Hi, thiếu gia thật sự vừa được Ninh gia tìm lại.”
Ồ, thật thú vị! Trùng cả tên lẫn họ.
Nếu đoán không lầm, diện mạo người này hẳn cũng không khác cậu là mấy.
Ninh Hi nhớ lại sau khi cậu ăn cơm trưa xong và đã ngoan ngoãn uống thuốc, y tá sẽ cho cậu xem TV trong hai tiếng coi như phần thưởng.
Kịch bản của phim cũng hay diễn kiểu này. Nhưng phiền phức ở chỗ, ký ức của cơ thể này chỉ là những mảnh vụn rời rạc.
Không muốn mất thời gian hồi tưởng, Ninh Hi cắm ống thép xuống nền tuyết bên cạnh Mã Siêu rồi hỏi: “Mày vừa nói gì về Ninh Dịch An? Hắn là ai?”
Mã Siêu nuốt nước bọt, ánh mắt liếc qua cây ống thép dính be bét máu, miệng lắp bắp trả lời: “Là… là kẻ bị ôm nhầm, hắn sai chúng tôi đến đánh ngài.”
Ồ, ra là kẻ thù.
Ninh Hi hỏi tiếp: “Vì sao hắn lại làm vậy?”
Ba câu hỏi đã biết rõ còn cố hỏi, chắc là cái gì cũng không nhớ rõ.
Tròng mắt Mã Siêu chợt đảo, vừa muốn mở miệng, Ninh Hi như đoán ra hắn định nói dối liền túm đầu hắn, đập mạnh vào cây ống thép, máu chảy ròng ròng xuống thái dương.
“Nghĩ kỹ rồi hãy trả lời.” Ninh Hi vỗ nhẹ lên mặt hắn.
Mã Siêu đau đớn suýt ngất, nào còn dám lừa cậu đành khai toàn bộ sự thật:
“Hắn thích bạn trai của ngài – Hứa Duy Thanh. Hai người họ đã lén lút qua lại hơn nửa năm nay. Hôm nay, ngài phát hiện, đến quán bar gây chuyện. Ninh Dịch An trả tiền thuê chúng tôi để xử lý ngài… Dù sao…”
Mắt thấy cái tay của Ninh Hinh sắp duỗi lại gần, Mã Siêu vội vàng nói:
“Hắn nói Ninh gia nhận ngài về chỉ để gả cho người thực vật nhà Phó gia, để làm đám cưới xung hỉ… Ngài chỉ là đồ bỏ đi, muốn làm gì cũng được…”
Giọng nói của Mã Siêu ngày càng nhỏ. Với gương mặt đầy máu, hắn gào lên:
“Ninh thiếu gia, Ninh thiếu gia, tôi sai rồi, tất cả những gì cần nói tôi cũng đã nói cho ngài nghe rồi, ngài có thể tha cho tôi được không.”
“Được thôi.”
“Cảm ơn Ninh thiếu gia.” Mã Siêu vui vẻ.
Trên đỉnh đầu hắn lại truyền tới một câu: “Nếu mày có thể sống sót.”
Nụ cười của Mã Siêu đông cứng lại, hắn trừng mắt, còn chưa kịp trốn đã bị ống thép dính đầy máu của bốn tên thuộc hạ đập ập xuống.
Máu tươi một lần nữa nhuộm đỏ nền tuyết
Ninh Hi vốn là người tính toán chi li, một con mèo dẫm vào chân cậu cũng sẽ được nhận lại gấp đôi, huống hồ những gì vừa xảy ra khi cậu tỉnh dậy.
Cậu dùng lại chính cách thức của đối phương.
Một cú đá mạnh giáng xuống bụng tên thuộc hạ, khiến hắn bất tỉnh x2, nằm không nhúc nhích.
Ninh Hi nghiền mũi chân vào tuyết, rồi nhanh chóng mất đi hứng thú.
“Chẳng thú vị gì cả.”