Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 37:

“Lục soát trên người bọn họ, xem có thể lấy được một ít đồ vật mang đi hay không, sau đó thu hồi mũi tên lại, chớ lãng phí.” Trưởng thôn Trương phân phó xong, lại nhớ tới nhóm người Tô Lãm Nguyệt còn đang ở trên cây, ông ấy vội vàng hô lên: "Lãm Nguyệt, đã đánh xong rồi, các ngươi có thể xuống rồi.”

Tô Lãm Nguyệt tự nhiên không biết khinh công, nhưng nàng có dây thừng.

“A Hành, chúng ta xuống đi.” Tô Lãm Nguyệt nói xong vừa muốn ôm Tiểu nãi bao từ trên cây theo dây thừng trượt xuống, đột nhiên một cánh tay duỗi tới ôm lấy eo nàng, sau đó cả người nàng liền bay lên.

Tô Lãm Nguyệt bất đắc dĩ nhìn Tiêu Hành, thiếu chút nữa nàng đã quên mất người này biết khinh công.

Chờ đến khi họ từ trên cây đáp xuống đứng vững trên mặt đất, đôi mắt Tiêu Hành lấp lánh nhìn Tô Lãm Nguyệt, cho dù hắn vẫn không nói gì, Tô Lãm Nguyệt đã đọc hiểu ánh mắt của hắn… Nguyệt Nguyệt, Nguyệt Nguyệt, ta có phải rất lợi hại hay không? Mau khen ta, nàng mau khen ta đi!

Nàng có thể tưởng tượng ra, nếu như nàng không mau chóng khen hắn, tên nũng nịu trước mắt này khẳng định sẽ túm lấy ống tay áo của nàng không buông, lại còn vừa lắc lư vừa nũng nịu: “Nguyệt Nguyệt, nàng khen ta đi mà.”

“A Hành rất lợi hại.” Dù sao cũng chỉ là muốn được khen, Tô Lãm Nguyệt quyết định nên giản lược đi bớt phần A Hành làm nũng đòi khen ngợi kia, thẳng thừng lên tiếng khen hắn.

Tiêu Hành được khen ngợi ánh mắt càng sáng hơn, còn gật đầu một cái thật mạnh: “Ừm!”

Sau một hồi lục soát, thôn dân cũng chỉ tìm được mấy lượng bạc vụn, căn bản không là cái gì, hơn nữa thứ bọn họ hiện tại thiếu nhất không phải bạc, mà là lương thực.

“Tiếp tục lên đường đi.”

Thắng lợi của trận chiến với bọn cướp đã làm cho thôn dân thôn Liệp Hổ vốn tinh thần uể oải cũng đã phấn chấn hơn rất nhiều.

Mà theo khoảng cách đến huyện Thuận An càng ngày càng gần, mắt thấy rất nhanh có thể mua được lương thực, đội ngũ vốn trầm mặc cũng dần dần có tiếng cười nói vui vẻ, nhưng mà mọi người vừa mới vui vẻ không bao lâu...

“Hô! Rào rào!”

Cuồng phong gió cuốn mưa như thác đổ giống như vô số lằn roi tàn khốc quất vào trên người thôn dân thôn Liệp Hổ, cho dù thôn dân vẫn tiếp tục lên đường không hề dừng lại, nhưng mà lộ trình vốn chỉ cần một ngày có thể đến được, hiện tại lại cần hai ba ngày.

Mà trận mưa lớn lại liên tiếp ba ngày không có dấu hiệu dừng lại, cứ tiếp tục như vậy, bọn họ ít nhất còn phải đi mười ngày mới có thể đến huyện Thuận An.

Lương thực trong tay cả thôn căn bản không chống đỡ được tới lúc đó, vì thế bọn họ bắt buộc phải từ hai bữa mỗi ngày thành một bữa mỗi ngày, mà bữa cơm duy nhất này cũng giảm xuống còn một nửa, nhưng cho dù như vậy, lương thực trong tay bọn họ cũng rất miễn cưỡng.

Trong cơn đói khắc khổ đó, tiếng cười nói vui vẻ của cả đội ngũ đã không còn nữa, chỉ còn lại sự trầm mặt, chết lặng thậm chí tuyệt vọng.

“Ở chỗ này nghỉ ngơi một đêm đi đã, ngày mai lại tiếp tục lên đường.” Đêm xuống, trưởng thôn Trương dẫn theo thôn dân Liệp Hổ tìm một nơi nghỉ ngơi.

Không một ai nói chuyện, chỉ lẳng lặng gật đầu một cái, sau đó mang theo đồ đạc nhà mình đi vào ngôi miếu đổ nát, sau đó yên lặng cởϊ áσ tơi trên người, tìm một chỗ ngồi xuống.

“Trong ngôi miếu đổ nát này có củi đốt, Hồng Hà, bà dẫn người đun chút nước nóng trước.” Trưởng thôn Trương nói.

“Được.” Vợ của trưởng thôn đáp lại một tiếng.

Còn trưởng thôn Trương thì quay đầu lại nhìn về phía những người khác: “Hôm nay phải nộp công lương.”

Mọi người nghe vậy cũng chỉ đờ đẫn mở những chiếc túi teo tóp trong tay mình ra, một nhà ba miệng ăn cũng chỉ mò ra được ra một lạng lương thực: “Thôn trưởng, đợi lát nữa bỏ thêm chút nước đi.”

Trưởng thôn Trương gật gật đầu: “Được.”

Ông ấy ghi chép lại những người đã nộp công lương, sau đó lại nhìn về phía những người khác: “Còn có ai muốn nộp không?”

Trong thôn còn có năm sáu hộ chưa nộp.

Thôn trưởng, hôm nay bọn ta không ăn, ngày mai, ngày mai rồi ăn sau.” Đó là gia đình Trương Phú Quý.

Lương thực trong tay bọn họ vốn không còn lại bao nhiêu.

Cho nên từ lúc bắt đầu lên đường muốn đi huyện Thuận An, bọn họ đã bắt đầu mỗi ngày chỉ ăn một bữa, nhưng cho dù như vậy, lương thực vẫn là từng chút một cạn kiệt dần thấy đáy, mà mưa to thế này còn không biết khi nào mới dừng lại, bọn họ cắn răng quyết định hai ngày ăn một bữa, chống đỡ một chút cũng có thể qua cơn đói.

Trưởng thôn Trương cũng không miễn cưỡng, bởi vì đã đến mức này cho dù ông ấy là trưởng thôn cũng bất lực.