Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 36:

Trưởng thôn chia nhũng cung tên ra, Tô Lãm Nguyệt mới biết được, khi gặp thôn dân Liệp Hổ ở ngôi miếu đổ nát, lúc ấy nàng đã cảm thấy cả thôn này dường như ngay cả trẻ con cũng không đơn giản, đó không phải ảo giác, mà thật sự không đơn giản.

Nàng nhìn thấy tất cả người dân của thôn Liệp Hổ, nhỏ từ mới chập chững biết đi đến người già sáu bảy mươi tuổi, trên tay mỗi người đều cầm cung tên, sau lưng cõng một giỏ mũi tên, ánh mắt kiên nghị nhìn thẳng.

Trưởng thôn Trương nói với nàng: “Lãm Nguyệt, ngươi dẫn theo A Hành và Thần Thần đi tránh ở phía sau, trưởng thôn nói lời giữ lời, đã nói sẽ bảo vệ các người thì sẽ bảo vệ các người.”

“Được.” Tô Lãm Nguyệt lần đầu tiên cảm thấy cảm động từ tận đáy lòng, gia nhập thôn Liệp Hổ thực sự là một quyết định rất đúng đắn.

Không bao lâu sau khi Tô Lãm Nguyệt phát hiện bọn cướp, bọn cướp cũng phát hiện ra bọn họ, nhưng mà đây là do trưởng thôn Trương cố ý cho người phát ra tiếng động, lúc này thôn dân Liệp Hổ cung tên đã lên dây, chỉ còn chờ bọn cướp tiến vào phạm vi ngắm bắn.

Tô Lãm Nguyệt nhìn thấy rằng rất nhiều người của thôn Liệp Hổ không chỉ có một mũi tên trên dây của họ, mà là hai, thậm chí ba mũi tên là bình thường, mà người phóng đại nhất là trưởng thôn Trương, trong tay ông ấy có tổng cộng bốn mũi tên.

“Phía trước có người, cẩn thận một chút.” Âm thanh của bọn cướp truyền đến.

“Sợ cái gì, chúng ta nhiều người như vậy.” Một tên cướp không cho là đúng: "Đại ca, bây giờ ta đi dò đường cho huynh.”

Cũng là tên đầu tiên xuất hiện trong tầm mắt của thôn dân Liệp Hổ, Trương Nhị Lực đang định ra tay, thì bị trưởng thôn Trương ngăn lại hai mũi tên sắp bắn ra.

Trưởng thôn Trương trừng mắt nhìn liếc hắn ta một cái, sau đó lại nhìn những người khác, khẽ lắc lắc đầu.

Người này đang dò đường, nếu bọn họ bắn tên đến đó sẽ đánh rắn động cỏ.

“Đại ca, không có ai.” Tên cướp kia nhìn một vòng cũng không thấy có người nào, vội quay đầu lại báo cáo.

Đúng lúc này, một đứa trẻ chạy ra khỏi bụi cỏ...

Đứa trẻ kia nhìn thấy bọn cướp thì thoáng giật mình một phen, sau đó ồ một tiếng rồi chạy đi, ngay sau đó truyền đến âm thanh của một tiếng một đứa bé khác: “Đệ đệ, mau trốn đi, nếu không chúng ta sẽ bị bắt được.”

Bọn cướp không khỏi nuốt nước miếng khi nhìn thấy hai tỷ đệ này, Tô Lãm Nguyệt đang ngồi trên cây khi nhìn thấy cảnh này cũng nhíu mày lại, bọn cướp này có lẽ cũng ăn thịt người mà sống.

Không chỉ có Tô Lãm Nguyệt phát hiện, thôn dân Liệp Hổ cũng phát hiện ra, bọn họ để trẻ con trong thôn đi ra ngoài diễn kịch, không chỉ dẫn dụ bọn cướp mà còn thử thách những tên cướp này.

Nếu bọn cướp này nếu không ăn thịt người có lẽ người của nàng sẽ không lấy mạng của bọn cướp, nhưng rõ ràng bọn họ ăn thịt người, vậy thì càng không nên giữa mạng của bọn họ lại.

Hai tỷ đệ phụ trách thử bọn cướp giống như vừa nhìn thấy bọn cướp thì đã quay đầu bỏ chạy.

Thức ăn đến tận miệng làm sao bọn cướp kia sẽ để chạy mất được đây, vừa đuổi theo vừa hét lên với những người phía sau: “Đại ca, có trẻ con, nhanh lên, bọn nó chạy mất rời.”

“Trông đứa trẻ non nớt như vậy, mùi vị nhất định rất ngon.”

Dường như câu nói này đã kí©ɧ ŧɧí©ɧ bọn cướp phía sau, chẳng bao lâu sau đã thấy bọn họ vội vàng đuổi theo sau: “Đuổi theo, bữa ăn tối nay của chúng ta có…”

Trong bụi cây, trưởng thôn Trương lớn tiếng ra lệnh: "Bắn!"

Hơn trăm mũi tên mang theo thế như chẻ tre đồng loạt bắn về phía bọn cướp.

Bọn cướp hết sức kinh hãi, lớn tiếng hô lên: “Không hay rồi!”

Chúng muốn lùi lại, nhưng không còn kịp nữa.

Mũi tên của thôn dân thôn Liệp Hổ ngay cả hổ cũng có thể bắn trúng, người làm sao có thể chạy qua hổ, cho nên đám cướp này chạy không được mấy bước liền trực tiếp bị một mũi tên bắn xuyên tim.

Dù cho trong đó có mấy người miễn cưỡng ngăn cản được đợt tên đầu tiên, nhưng cũng không ngăn được đợt mưa tên thứ hai của thôn dân Liệp Hổ.

Trận chiến này, số người bên địch mặc dù ít hơn so với thôn dân Liệp Hổ, nhưng từ đầu đến cuối chấm dứt quá nhanh, toàn bộ kẻ địch đều tử trận, mà bên mình không có một người thương vong, có thể nói là đại toàn thắng.

“Tốt lắm!” Trưởng thôn Trương đi ra, hô hào một tiếng, những thôn dân khác theo sát phía sau, tất cả mọi người đều hưng phấn không thôi, có thể thấy được trận chiến này thật sự đã khích lệ tinh thần của họ.

“Thắng! Thắng rồi!”

Tô Lãm Nguyệt nhìn thôn dân thôn Liệp Hổ hoan hô, nàng khẽ mỉm cười, lần đầu tiên cảm thấy gia nhập thôn này là một lựa chọn không tồi.