Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 38:

Trưởng thôn Trương thu lấy chỗ công lương, sau đó bày ra bắt đầu nấu cháo, may mà trong ngôi miếu này còn có củi đốt, nếu không đã không có lương khô, mưa to như vậy bọn họ tìm không thấy củi đốt, đó mới thật là chết đói.

Lúc trưởng thôn Trương dẫn người nấu cháo, Tô Lãm Nguyệt đang nhìn chằm chằm một ký hiệu kỳ quái trên cột.

“Nguyệt Nguyệt, nàng đang nhìn cái gì vậy?” Tiêu Hành tò mò tiến lại gần, sau đó cũng nhìn thấy ký hiệu trên cột.

Đó là một hình vẽ tương tự như số “8”, phía trên có thêm một dấu “|”, trông rất giống một hồ lô, nhưng chắc không phải hồ lô.

“Đây là cái gì vậy?” Tiêu Hành đưa tay ra sờ vào ký hiệu kia: "Thật xấu xí.”

Tô Lãm Nguyệt lắc đầu, tỏ vẻ không biết, chắc có lẽ là ký hậu do người nào đó để lại rồi đây, chỉ là không biết đối phương rốt cuộc là ai và để lại cái ký hiệu này cho người nào.

Tô Lãm Nguyệt lại nhìn ký hiệu này, nàng dường như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt vừa chuyển, sau đó thấy nàng lấy ra một thanh đao nhỏ từ trong gùi, sau lưng những người khác trong thôn Liệp Hổ khắc một ký hiệu ánh trăng “☽”.

Tiêu Hành ở một bên thấy vậy, cho rằng nàng đang chơi, hắn hưng phấn vội vàng nói: “Nguyệt Nguyệt, ta cũng muốn, ta cũng muốn.”

Nói xong hắn lấy đi đao nhỏ trong tay Tô Lãm Nguyệt, ngay bên dưới mặt trăng của Tô Lãm Nguyệt vẽ một hình bán nguyệt, trông giống như một vòng tròn đồng tâm bị cắt làm đôi.

Không chỉ vậy, bên dưới vòng tròn đồng tâm lại vẽ thêm một nửa vòng tròn, sau đó cũng không biết nghĩ thế nào, vẽ xong nửa vòng tròn đồng tâm và nửa vòng tròn, Tiêu Hành lại thao tác mạnh mẽ như hổ trên nửa vòng tròn và nửa vòng tròn đồng tâm.

Cho nên bên trên nửa vòng tròn phía trên đó là một ... con trùng?

Phía trên vòng tròn đồng tâm lại là... một con giun này lại đến một con giun khác?

Tô Lãm Nguyệt: “…”

Vẽ cái gì mà lộn xộn thế không biết.

“Tại sao lại vẽ cái này?” Sau khi hắn vẽ xong, Tô Lãm Nguyệt nhìn chằm chằm Tiêu Hành hỏi hắn, mặc dù không biết A Hành vẽ cái gì, nhưng hắn đột nhiên vẽ ra một họa tiết phức tạp như vậy, có phải là đã nhớ tới cái gì rồi hay không?

Tiêu Hành nhìn chằm chằm vào hình vẽ, hình như cũng không rõ vì sao mình lại vẽ cái này, nhưng chuyện này không quan trọng.

Hắn vừa chỉ vào hình vẽ hai người dùng đao vẽ ra, vừa nói: “Đây là Nguyệt Nguyệt, đây là ta, ta che chở cho Nguyệt Nguyệt.”

Mặt trăng được bao quanh bởi một nửa vòng tròn đồng tâm, nhìn thực sự giống như bảo hộ mặt trăng ở giữa.

Nói xong, hắn mỉm cười ngọt ngào với Tô Lãm Nguyệt.

Vừa rồi hỏi như vậy, Tô Lãm Nguyệt cũng không thực sự mong đợi Tiêu Hành nhớ tới điều gì, bởi vì nàng biết rõ mức độ nghiêm trọng của tụ máu bầm trong đầu Tiêu Hành, chẳng qua là nàng cũng không ngờ Tiêu Hành lại trả lời như vậy.

Tô Lãm Nguyệt nhìn Tiêu Hành rồi lại nhìn hình vẽ hắn dùng đao vẽ ra, hỏi: “Nếu trời sụp xuống thì phải làm thế nào?”

Một nửa vòng tròn đồng tâm cũng chỉ có thể bảo vệ một nửa mặt trăng, nhưng đỉnh đầu của mặt trăng thì vẫn trống rỗng.

Tiêu Hành: “...”

Hắn nhìn chằm chằm vào nửa vòng tròn đồng tâm mà mình vẽ, ánh mắt chớp chớp, mơ hồ, tựa như không biết nên làm cái gì bây giờ.

Tô Lãm Nguyệt thấy vậy bật cười: “Chọc ngươi mà thôi, đừng coi là thật.”

Chỉ có thể trách bộ dáng vừa rồi của hắn quá hấp dẫn.

“Không được.” Tiêu Hành lại không đồng ý: "Trời sụp xuống, ta cũng sẽ che chở cho Nguyệt Nguyệt.”

Tô Lãm Nguyệt cảm giác được đỉnh đầu rơi xuống một bàn tay to, nàng có thể rõ ràng cảm giác được nhiệt độ của bàn tay này.

Nàng ngước mắt lên, liền thấy Tiêu Hành lại cầm con đao, vẽ một dấu “︵” bên trên mặt trăng , giống như bàn tay hắn đặt trên đỉnh đầu nàng lúc này.

“Như vậy sẽ có thể che chở đầu Nguyệt Nguyệt.” Tiêu Hành hài lòng nhìn kiệt tác của mình, sau đó ngọt ngào nhìn Tô Lãm Nguyệt: "Nguyệt Nguyệt đừng sợ.”

Tô Lãm Nguyệt nhìn hắn một cái, sau đó lại hất mặt sang chỗ khác, dời ánh mắt đến hướng khác.

Một lúc sau, lại nghe nàng nói: “Một ký hiệu thôi mà suy nghĩ phức tạp như vậy làm gì.”

Tiêu Hành: “Đẹp mắt!”

Đoạn tiểu phẩm này ngoại trừ Tô Lãm Nguyệt và Tiêu Hành, không còn ai biết nữa.

Ước chừng nửa giờ sau, mùi cháo bay đến, thôn dân thôn Liệp Hổ đều nhìn chằm chằm nồi cháo kia, ai nấy đều bất giác nuốt nước bọt, thậm chí còn có người bụng cứ kêu lên vang dội, nhưng mà không có ai chê cười người đói bụng.

Tô Lãm Nguyệt ngước mắt nhìn bọn họ, nàng rơi vào suy tư, mặc dù số dư sổ sách hiện tại của nàng còn 154 tệ, nhưng sớm muộn gì cũng có ngày tiêu sạch, cho nên nàng vẫn phải nghĩ biện pháp kiếm tiền trước khi tiêu hết tiền.