Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 19:

Gia sản thì cũng chỉ có cái gùi Tô Lãm Nguyệt đeo sau lưng lúc vào sơn động, còn đồ đạc của nhóm người thôn Liệp Hổ đều đặt ở bên ngoài sơn động.

Bên ngoài mưa còn đang tuôn xối xả, xen lẫn sấm sét vang dội quấy nhiễu khiến lòng người càng thêm hoảng loạn bất an.

Nhóm người của thôn Liệp Hổ còn chưa lấy lại tinh thần sau màn sạt lở đất đá đè sập miếu hoang vừa rồi, cho nên bầu không khí hiện tại trong sơn động vô cùng trầm lặng.

"Nguyệt Nguyệt, ta muốn uống nước." Có vẻ như Tiêu Hành hoàn toàn không cảm giác được những điều này, hắn tháo gùi trên lưng xuống đặt sang một bên, sau đó nói với Tô Lãm Nguyệt, giọng điệu hoàn toàn dính người như trước.

"Ngươi lấy ở trong gùi..." Vốn Tô Lãm Nguyệt định để Tiêu Hành tự mình lấy, mới đột nhiên nhớ đến trong gùi gần như trống không, vội vàng sửa lại lời, nói: "Ta lấy cho ngươi."

"Được." Tiêu Hành gật đầu, cười ngọt ngào với Tô Lãm Nguyệt, không phát giác được có điều gì bất thường.

"Cho ngươi, uống từ từ thôi, nước còn hơi nóng." Tô Lãm Nguyệt rót cho Tiêu Hành một chén nước nóng, dặn dò hắn.

"Được, Nguyệt Nguyệt thật tốt." Tiêu Hành nhận lấy nước nóng, cười ngọt ngào nói.

Tô Lãm Nguyệt nhìn hắn một cái, lại hỏi Tiểu nãi bao bên cạnh: "Thần Thần muốn uống nước không?"

Tiểu nãi bao cũng gật đầu: "Muốn."

Tô Lãm Nguyệt lại đưa tay vào trong gùi, sau đó giả vờ lấy ra hai cái chén từ trong đó rồi rót nửa chén nước cho Tiểu nãi bao, nàng cũng không đưa thẳng cho Tiểu nãi bao mà đặt chén xuống đất ở một bên: "Còn hơi nóng, đệ để nguội rồi uống."

Sau đó mới rót cho mình một chén.

Động tĩnh lúc này của bọn họ cũng khiến sơn động vốn trầm lặng, yên tĩnh khôi phục lại một chút sức sống.

Trưởng thôn Trương nhìn ba người bọn họ, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì mà một lúc sau thấy ông ấy đứng dậy đi tới cửa sơn động.

Xe đẩy cách gần sơn động dùng để chứa lương thực của cả thôn bọn họ từ sau khi chạy nạn và để tiện cho chỗ nấu cơm.

Trong thôn bắt đầu phân chia lương thực.

Xe đẩy mới tiến một phần nhỏ vào sơn động thì đã thấy trưởng thôn Trương nhấc một góc giấy dầu đắp trên xe ba gác lên, nhanh chóng lấy từ bên trong ra một cái túi vải, rồi ép kỹ giấy dầu lại một lần nữa, sau đó cầm túi vải trong tay đi đến chỗ Tô Lãm Nguyệt.

"Cô nương có ân cứu mạng với toàn thôn Liệp Hổ bọn ta, chúng ta không có gì báo đáp, đây là năm cân lương thực, kính mong cô nương không chê mà nhận lấy nó." Trưởng thôn Trương đưa túi vải đựng lương thực trong tay cho Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt không vội vã nhận lấy, bởi vì lúc này lại có người trong thôn muốn nói chuyện.

Năm cân lương thực, trong thời loạn thế đói kém như vậy thì đó chính là mạng.

"Trưởng thôn......"

Người nói chuyện chỉ vừa mới mở miệng đã bị trưởng thôn Trương quát: "Câm miệng."

Trưởng thôn Trương quay đầu nhìn những người muốn nói chuyện kia: "Vừa rồi cũng do mấy người các ngươi ở đó la hét ồn ào không chịu đi, thiếu chút nữa đã hại chết tất cả người trong thôn, các ngươi không chịu kiểm điểm bản thân mình thì thôi, tại sao còn nhiều lời như vậy?"

Những người đó bị nói đến đỏ mặt xấu hổ cúi đầu xuống.

"Nếu không được vị cô nương này nhắc nhở thì đêm nay toàn bộ thôn chúng ta đã hoàn toàn chôn vùi ở cái miếu hoang đổ nát kia rồi, bây giờ chỉ có năm cân lương thực, chẳng lẽ toàn bộ tính mạng của người trong thôn chúng ta cộng lại còn không bằng năm cân lương thực này sao?" Trưởng thôn Trương lại nói.

Nói xong, ông ấy trực tiếp điểm danh mấy người lần trước oán trách Tô Lãm Nguyệt kia: "Trương Phú Quý ngươi nói xem, có đáng không?"

Trương Phú Quý nào dám nói không đáng: "Đáng, đáng, đáng giá!"

Trưởng thôn Trương lại hỏi những người khác: "Vậy còn có ai có ý kiến không?"

Lần này không còn ai nói gì nữa.

"Vậy ta sẽ làm chủ đưa năm cân lương thực cho vị cô nương này, đưa rồi không được phép oán giận nửa lời." Cuối cùng trưởng thôn Trương cũng nói xong, sau đó ông ấy đưa năm cân lương tới trước mặt Tô Lãm Nguyệt một lần nữa.

"Để cô nương chê cười rồi, mong cô nương bỏ qua cho và cũng đừng chê ít mà nhận lấy năm cân lương thực này."

Tô Lãm Nguyệt không khách khí nhận lấy lương thực, sau đó nói: "Trong loạn thế như này thì năm cân lương thực nặng như núi, tất nhiên không ít, đa tạ trưởng thôn."

Lúc đó ở miếu hoang, nàng cũng chỉ là thuận miệng nhắc nhở, dù trưởng thôn Trương không biểu thị gì thì cũng sẽ không có ai nói ông ấy được một câu không đúng, nhưng ông ấy lại nguyện ý xuất ra năm cân lương thực cho nàng, thật ra trưởng thôn này nói ông ấy ngốc cũng đúng nhưng không thể không nói người như vậy rất có bản lĩnh.

Tô Lãm Nguyệt nhìn trưởng thôn Trương, trong lòng có tính toán.

Lúc trước vẫn luôn sống lưu lạc làm một lưu dân.