Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 18:

Tiểu nãi bao cái hiểu cái không, nhưng hắn tin tưởng Tô Lãm Nguyệt, hắn biết Tô Lãm Nguyệt làm như vậy nhất định có đạo lý của nàng.

Mặc dù mưa đã nhỏ hơn, nhưng con đường bùn lầy vẫn không dễ đi, huống chi là phải leo núi.

Trong ngực Tô Lãm Nguyệt còn bế theo Tiểu nãi bao, đi đường lại càng khó khăn.

Cho dù nàng đã rất cẩn thận, nhưng vẫn trượt vài lần, may mà mỗi lần suýt té ngã, phía sau lưng đều có Tiêu Hành vững vàng đỡ lấy nàng, nếu mấy lần này thật sự ngã xuống e rằng sẽ xảy ra chuyện mất thôi.

Cho dù con đường có khó đi đến đâu, họ cũng không thể dừng lại.

Bọn họ lại đi ước chừng một khắc đồng hồ, Tô Lãm Nguyệt nghe được phía sau có động tĩnh, nàng quay đầu nhìn lại, chính là chàng thanh niên gác đêm vừa nãy của đám người thôn Liệp Hổ, nàng nghe thấy trưởng thôn gọi hắn là Nhị Lực.

“Cô nương ngươi định đi đâu, cha ta bảo ta tới hỏi ngươi, dự định đi theo ngươi để tránh trận lở đất này.” Trương Nhị Lực hỏi.

“Sườn núi phía trước kia.” Tô Lãm Nguyệt ra hiệu chỉ về sườn núi ở phía trước cách đó không xa.

Nói là sườn núi, nhưng kỳ thật rất cao.

“Được.” Trương Nhị Lực không nán lại, sau khi nhận được câu trả lời liền quay đầu chạy trở về.

Sau khi hắn ta rời đi, hai mắt Tiểu nãi bao sáng lấp lánh nhìn về phía Tô Lãm Nguyệt: “Tỷ tỷ, bọn họ cũng đi theo.”

Tô Lãm Nguyệt gật đầu: “Ừm.”

Nhưng nàng cũng không có ý định dừng lại chờ người của thôn Liệp Hổ.

Thôn Liệp Hổ tuy rằng người trẻ tuổi lực điền nhiều, cho dù người già, nữ nhân, trẻ nhỏ dường như đều có năng lực tự bảo vệ, nhưng bọn họ còn đem theo rất nhiều tài sản.

Không chỉ vậy, bọn họ còn có người bị thương, cho nên tốc độ của bọn họ chắc chắn sẽ chậm hơn.

Cô dự tính trận sạt lở khoảng một giờ sau sẽ đến, nhưng ai biết có thể đến sớm hay không, cơn mưa này nhìn như muốn tạnh, nhưng ai mà biết có thể đột nhiên đổ mưa lớn hơn thì sao.

Tốt hơn hết vẫn nên tìm được một nơi trú ẩn an toàn.

Ước chừng nửa giờ sau, bọn người Tô Lãm Nguyệt rốt cuộc cũng dừng bước: “Nơi này chắc hẳn khá an toàn, vừa vặn có một sơn động.”

Từ nơi này nhìn xuống, còn có thể nhìn thấy người của thôn Liệp Hổ, bọn họ tuy rằng mang gia sản, lại mang theo người bị thương, nhưng dù có nguy hiểm ở phía trước, bước chân của bọn họ cũng không có chậm chạp trì hoãn.

Nửa khắc sau, người của thôn Liệp Hổ cũng đến chỗ bọn Tô Lãm Nguyệt trú lại.

Chẳng qua là, lúc này mưa đột nhiên tạnh hẳn.

Những người vốn không đồng ý lên đường thấy vậy liền nổi lên oán giận: “Mưa đã tạnh rồ này, lấy đâu ra sạt lở.”

“Bằng thời gian này, ta đã có thể ngủ một giấc rồi.”

“Mệt chết được.”

Còn có người nhịn không được trừng mắt nhìn Tô Lãm Nguyệt một cái, nhưng Tô Lãm Nguyệt không để ý tới bọn họ.

Thấy vậy, người nọ tựa hồ còn được nước lấn tới: “Tiểu cô nương, ngươi sao lại không hiểu mà giả bộ hiểu? Nói cái gì đất đá lở, hiện tại mưa cũng tạnh rồi, lấy đâu ra sạt…”

Lời còn chưa dứt, cơn mưa vừa mới tạnh lại đổ ào xuống, hơn nữa còn lớn hơn, mạnh hơn, dữ dội hơn trận mưa trước đó, giống như là muốn trút nước cuốn quét hết tất cả vật sống trong trời đất này vậy.

Người vừa oán giận Tô Lãm Nguyệt bỗng bị nghẹn họng, cảm thấy mất mặt nhịn không được lại nói: “Cho dù trời có mưa cũng không có nghĩa là sẽ có sạt...”

Lời của hắn ta còn chưa kịp nói hết, một tiếng vang ầm ầm cực lớn chấn động khiến mọi người gần như đứng không vững.

Sau đó dòng nước lớn cuồn cuộn chảy xuống mang theo núi đá bùn đất, dòng nước đυ.c ngầu cuộn trào ào ào từ trên đỉnh núi chảy xuống chân núi, cho dù những cây cao lớn đến thế nào cũng đều bị dòng nước cuốn đi gãy đổ ngã ngang, cảnh vật trước mắt hoang tàn.

Đưa mắt nhìn về phía ngôi miếu đổ nát dưới chân núi, trong khoảnh khắc nó sụp đổ giống như một chiếc hộp giấy vậy.

Người vừa rồi còn đang lườm mắt oán giận Tô Lãm Nguyệt bất chợt hô lên một tiếng, ngã ngồi trên đất, sắc mặt trắng bệch: “Trời ơi!”

Tô Lãm Nguyệt không để tâm đến người đó, nàng liếc mắt nhìn xuống chân núi, sau đó nhanh chóng kéo Tiêu Hành và Tiểu nãi bao vào sơn động.

Tuy sơn động không quá rộng nhưng nếu nhóm người của thôn Liệp Hổ muốn đi vào thì vẫn chứa đủ, chỉ là tất cả mọi người không thể nằm ngủ thoải mái, rộng rãi giống được với miếu hoang đổ nát trước đó.

Lúc này hầu như mọi người chỉ có thể ngồi bệt dưới đất, hơn nữa còn phải khoanh chân lại thì mới đủ chỗ.

Hơn nữa thôn Liệp Hổ còn có vài người bị thương nên họ chỉ có thể nằm dài dưới đất, bởi vậy sơn động vốn đã chật lại càng thêm chật hơn.