Mang Nhãi Con Chạy Nạn, Ta Dùng Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Bạo Quân

Chương 20:

Lúc bị quấy rối, nàng đã nghĩ tới tìm một đội ngũ gia nhập, nhưng vẫn luôn không tìm được đối tượng phù hợp, nhưng trước mắt không phải đã tìm được rồi hay sao.

Mặc dù trong lòng nàng có suy nghĩ này, nhưng Tô Lãm Nguyệt cũng không vội vàng nói ra.

Nàng vừa mới cầm lương thực của người ta giờ lại há mồm nói muốn gia nhập đội ngũ của người ta, nếu đổi lại là ai cũng sẽ hiểu lầm rằng nàng đang chê năm cân lương thực trong tay quá ít, cho muốn ở lại với họ để có được nhiều hơn.

Sau khi trưởng thôn Trương đưa năm cân lương thực cho Tô Lãm Nguyệt thì lần nữa quay lại vị trí ban đầu của mình, ông ấy đang định ngồi xuống thì trong sơn động lại đột nhiên truyền đến một tiếng khóc đầy bi thương.

"Trụ Tử, con tỉnh lại đi, con tỉnh lại đi, con nhìn nương một chút đi."

"Trương đại nương, Trụ Tử làm sao vậy?" Vợ trưởng thôn bước lên phía trước hỏi thăm.

"Ta cũng không biết tại sao, lúc trước mặc dù Trụ Tử luôn ngủ mê man nhưng hô hấp vẫn đều đặn, bây giờ hô hấp lại càng lúc càng yếu, sắp… sắp không còn thở..." Tiếng khóc của Trương đại nương tựa như cảm nhiễm cho toàn bộ người trong sơn động.

Bọn họ đều biết Trụ Tử không còn sống được bao lâu, tuy bọn họ muốn cứu nhưng người biết y thuật nhiều nhất trong toàn bộ người thôn Liệp Hổ bọn họ cũng chỉ biết băng bó cầm máu thông thường cho những vết thương nhẹ, hoàn toàn không có thầy thuốc thật sự nào.

Hơn nữa chạy nạn lâu như vậy, thảo dược có thể dùng được trong tay bọn họ đã sớm dùng hết, căn bản là không có cách nào thực hiện.

Mọi người cúi đầu, yên lặng nhìn Trụ Tử trên mặt đất và Trương đại nương khóc không thành tiếng ở bên cạnh, hiện tại chỉ có Thiên thần hạ phàm mới có thể cứu sống Trụ Tử, nhưng Thiên thần làm sao có thể hạ phàm...

Sau khi trưởng thôn Trương xoay người rời đi, Tô Lãm Nguyệt đang muốn cất năm cân lương thực trong tay vào trong gùi thì nghe được tiếng khóc đau đớn của Trương đại nương.

Nàng quay đầu lại nhìn tình huống của người nằm trên mặt đất được gọi là Trụ Tử kia quả thật không ổn lắm, nếu không được chữa trị kịp thời chắc chắn sẽ không sống nổi.

Tô Lãm Nguyệt cúi đầu nhìn năm cân lương thực trong tay mình, ánh mắt xoay chuyển, mở miệng nói: "Để ta xem thử."

Nàng vừa mở miệng, ánh mắt của mọi người đều đồng loạt nhìn về nàng, khoảnh khắc đó cho dù Tô Lãm Nguyệt không đối diện với ánh mắt của những người này thì vẫn có thể cảm nhận được ánh sáng hy vọng toát lên trong mắt bọn họ.

"Cô nương, ngươi biết y thuật?" Trưởng thôn Trương vội hỏi.

"Biết một chút, nhưng có thể cứu được không thì vẫn nên xem qua trước đã."

Thuốc trong tay nàng không còn nhiều lắm, nàng cũng không thể vì cứu một người mà dùng hết số thuốc còn lại trong tay, cho nên nhiều nhất chỉ có thể tốn ít thuốc trong khả năng cho phép để cứu, về phần có thể sống sót hay không còn phải dựa vào bản thân Trụ Tử.

“Bà xem, bà xem, Trương đại nương, bà mau nhường chỗ cho vị cô nương này, nàng có thể có thể cứu Trụ Tử.” Trưởng thôn Trương vội vàng nói.

Trương đại nương lấy lại tinh thần, vội vàng tránh ra, sau đó lại nhịn không được cầm lấy tay Tô Lãm Nguyệt: “Cô nương, cầu xin ngươi hãy cứu lấy con trai ta, bộ xương già này của ta sau này làm trâu làm ngựa cho ngươi cũng được, cầu xin ngươi.”

“Ta sẽ tận lực.” Tô Lãm Nguyệt vẫn không thật sự cam đoan có thể cứu được: "Bà mau buông tay ta ra, nếu còn trì hoãn nữa thì thật sự hết cứu.”

Trương đại nương vội vàng buông ra, sau đó lại hồi hộp nhìn theo Tô Lãm Nguyệt.

Tô Lãm Nguyệt trước hết bắt mạch cho Trụ Tử, sau đó vừa kiểm tra tình huống mọi mặt, mặt khác hỏi thăm đến tình hình vị trí miệng vết thương của hắn.

“Ở trên bụng, lúc trước chúng ta gặp phải một đám cướp bóc có gần trăm tên, hành động của bọn chúng hung hăng, tuy rằng sau đó chúng ta chạy trốn đi rồi nhưng vẫn có giao thủ với đám người kia, Trụ Tử và cả Đại Lực đều bị thương nặng.”

Gần một trăm tên cướp? Không phải là đám người mà nàng và A Hành đã gϊếŧ trước đó chứ? Tô Lãm Nguyệt thầm nghĩ họ trùng hợp như vậy sao?

Tô Lãm Nguyệt vén áo Trụ Tử lên liền nhìn thấy vết thương của Trụ Tử, miệng vết thương mặc dù đã được cầm máu, nhưng đã mưng mủ, tình huống trở nên nghiêm trọng, hơn nữa Trụ Tử đã bắt đầu sốt cao, cần phải nhanh chóng hạ sốt.

“Chờ một chút, ta đi lấy hòm thuốc.” Tô Lãm Nguyệt đứng dậy lấy từ trong gùi ra hòm thuốc của mình.

Tình huống của Trụ Tử hiện tại đã không đợi được thuốc tê phát huy tác dụng, cho nên Tô Lãm Nguyệt dứt khoát không tiêm thuốc tê.