Các Tẩu Tẩu Trong Truyện Đoàn Sủng Đều Được Trọng Sinh Rồi!

Chương 3: Mỗi ngày làm một việc thiện

Thiếu niên xinh đẹp như vậy nếu treo cổ ở đây thì e rằng sẽ biến thành một tiểu quỷ xinh đẹp mất. Thi Yểu xuyên sách nên vô cùng tin tưởng vào sự tồn tại của quỷ thần trên thế gian này.

Dựa trên nguyên tắc khuyên người tự tử thì không nên nhắc đến cha mẹ của họ, nàng nhẹ nhàng khuyên nhủ: "Công tử vì sao lại nghĩ quẩn? Ngươi hãy nhìn non sông tráng lệ này đi, ngươi hãy nhìn những hòa thượng nho nhã lễ độ lại nhiệt tình trên núi kia đi, nếu không thì công tử hãy nhìn kỹ ta đi, người đẹp như hoa này đang đứng trước mặt công tử đấy, trên đời này có biết bao nhiêu điều tốt đẹp và con người tốt đẹp, công tử mới trải nghiệm được bao nhiêu cơ chứ? Chết đi chẳng phải là quá thiệt thòi rồi sao?"

Ngay cả khi nàng xuyên thành nữ phụ độc ác như này mà cũng cố gắng để sống, thiếu niên phú quý trước mắt này thì có chuyện gì mà phải nghĩ quẩn đến mức đi treo cổ cơ chứ?

Đúng là ăn no rửng mỡ.

Thiếu niên run lên, trong mắt như đang kìm nén điều gì đó, ấp úng nói: "Ta, ta không tự sát."

Nếu không phải tự sát thì tại sao lại buộc thắt lưng lên cây?

Chẳng lẽ là để cho thắt lưng đón gió Tây Bắc?

Thi Yểu cười gượng gạo: "Đúng đúng đúng, là ta hiểu lầm, vậy, công tử định xuống núi sao? Nhà công tử ở đâu? Ta đưa công tử một đoạn."

"Không, không cần." Thiếu niên lại run lên, hai má ửng đỏ.

Cứu người thì phải cứu đến cùng, tiễn Phật thì tiễn đến Tây Thiên, Thi Yểu nhét túi sưởi trong tay vào lòng thiếu niên: "Công tử có phải lạnh không? Đừng chê nhé."

Thiếu niên hai tay ôm túi sưởi đưa lại đây, có vẻ là muốn trả lại cho Thi Yểu nhưng không biết vì sao lại rụt tay về, áp túi sưởi sát vào eo: "Đa, đa tạ."

Hóa ra vị thiếu niên này bị nói lắp, Thi Yểu hiểu chuyện không nói ra, cười nói: "Công tử, cùng chúng ta xuống núi đi, trời đất lạnh lẽo, trên đường có người bầu bạn âu cũng tốt hơn."

Vừa dứt lời, trong rừng cây chạy ra một tiểu đồng hô to gọi: "Công tử! Công tử!"

"Là, là tiểu đồng của ta, cô, cô nương xin cứ xuống núi trước đi." Trong mắt thiếu niên hiện lên vẻ mừng rỡ, run lên một cái, "Thắt, thắt lưng, trả, trả ta."

Tiểu đồng cảnh giác che chắn bên cạnh thiếu niên: "Cô nương quen biết công tử nhà ta sao?"

Tại sao thắt lưng của công tử nhà hắn lại ở trong tay một cô nương lạ mặt thế này?

"Không quen." Thi Yểu mỉm cười, kéo tiểu đồng sang một bên, dưới ánh mắt nghi ngờ của tiểu đồng nhỏ giọng nói: "Vừa rồi công tử nhà ngươi buộc thắt lưng lên cây, muốn treo cổ tự tử! Thật đáng thương, không biết có chuyện gì mà lại nghĩ quẩn như vậy, ngươi phải trông chừng hắn cho kỹ, khuyên nhủ hắn nhiều hơn."