Các Tẩu Tẩu Trong Truyện Đoàn Sủng Đều Được Trọng Sinh Rồi!

Chương 2: Mỗi ngày làm một việc thiện

Bán Hạ đang hăm hở muốn thử thấy vậy thì hít một hơi khí lạnh, lắp bắp nói: "Cô... cô nương! Ngày mai, ngày mai chúng ta còn đến nữa không?"

Thi Yểu cau mày buồn bã.

Đợi đến khi trước cửa chùa vắng tanh, nàng mới xoa xoa khuôn mặt đã lạnh cóng rồi dẫn Bán Hạ vào trong, thắp hương bái Phật, quỳ xuống cầu xin Phật Tổ, Bồ Tát, thần tiên, ông trời tha thứ cho nàng.

Nàng là một đứa nhỏ lớn lên dưới lá cờ đỏ, tam quan đoan chính, thật sự không làm được cái gì mà nữ phụ độc ác kia.

Thành tâm thành ý dập đầu ba cái, thắp ba nén hương cho mỗi vị Phật Tổ, Bồ Tát, bỏ mười đồng tiền vào mỗi hòm công đức, Thi Yểu chắp tay hỏi phương trượng: "Xin hỏi đại sư, con đường của tín nữ ở nơi nào?"

Nghe nói mấy lão hòa thượng trong thế giới tiểu thuyết đều có khả năng thông linh, có thể nhìn thấy tiền kiếp và kiếp này của con người.

Phương trượng trả lời một cách thâm thúy: "Đường ở ngay dưới chân."

"..."

Nghe đại sư nói một câu, ừm, cũng không khác không nghe là bao 😑.

"Làm nhiều việc thiện, ắt sẽ có phúc báo."

"..."

Tức là phải cúng dường nhiều tiền hương hỏa hơn đúng không?

Không giành được nén hương đầu tiên, hai người chủ tớ uể oải xuống núi.

Bán Hạ lạnh đến run cầm cập: "Cô nương đừng nản chí, người thường xuyên làm việc thiện như vậy thì sẽ giống như lời phương trượng đại sư nói, sau này nhất định sẽ có phúc báo, có thể gả cho một lang quân tốt."

Thi Yểu ngước mắt nhìn về phía mặt đất mênh mông, đang định nói gì đó thì đột nhiên một bóng người lọt vào tầm mắt nàng.

Cách đó không xa, một nam tử cởi thắt lưng, vung tay ném thắt lưng lên cành cây rồi thắt nút, bóng lưng màu đỏ rực trong gió lạnh tràn đầy vẻ tiêu điều ảm đạm.

"Tráng sĩ! Khoan đã!"

Tuy nói lời hay khó khuyên người muốn chết, gió lạnh thấu xương khiến người ta không muốn xen vào việc của người khác, nhưng nghĩ đến việc mỗi ngày làm một việc thiện, cứu một mạng người thì điểm công đức trong sổ công đức của nàng sẽ lại nhiều hơn một chút thì Thi Yểu liền dũng cảm chạy đến bằng đôi chân run rẩy của mình.

Xông lên phía trước, nàng "bốp" vào tay nam tử nọ, nhanh chóng cởi bỏ công cụ tự sát rồi nắm chặt trong tay mình.

Nam tử quay người lại, vậy mà lại là một thiếu niên tuấn tú, phong thái phú quý bức người, trên cổ đeo một chiếc vòng vàng đính đầy hồng ngọc, dưới vòng cổ là một chiếc khóa trường mệnh bằng vàng sáng lấp lánh.

Vẻ lo lắng trong mắt thiếu niên nháy mắt biến thành kinh ngạc rồi sau đó là chột dạ.