Nói rồi nàng trả thắt lưng lại cho tiểu đồng.
Thi Yểu quay đầu lại gọi: "Bán Hạ, chúng ta đi thôi."
Vì đã có người thứ tư biết chuyện thiếu niên này muốn tự tử nên nàng và Bán Hạ không tiện ở lại đây nữa, kẻo thiếu niên kia lại xấu hổ, tức giận muốn nhảy xuống núi.
Gặp phải một người tự tử, chân Bán Hạ không còn run, eo cũng không còn mỏi nữa, tinh thần nàng ta sảng khoái, bước nhanh theo Thi Yểu.
Xuống được trăm bậc thang đá, nàng ta vội vàng buôn chuyện với Thi Yểu: "Cô nương, công tử tuấn tú phú quý như vậy sao lại nghĩ quẩn đến mức treo cổ nhỉ? Nếu em là hắn thì dù trời có sập xuống thì cũng phải mặt dày mày dạn mà sống tiếp, ăn ngon mặc đẹp, cưới một thê tử hiền lành rồi nạp thêm ba bốn tiểu thϊếp xinh đẹp..."
Thi Yểu búng tay vào trán nàng ta: "Tỉnh lại đi, em chỉ là nha hoàn của một tiểu thư nghèo khổ thôi!"
Thiếu niên và tiểu đồng bị hai người bọn họ bỏ lại phía sau thì đồng loạt thở phào nhẹ nhõm.
Gã sai vặt Quý Toàn vội vàng hỏi: "Công tử, người đã giải quyết chưa?"
Khuôn mặt đỏ bừng của thiếu niên nhẫn nhịn đến mức tái nhợt hết cả: "Vẫn chưa."
"Vậy ta canh chừng cho công tử, đừng để người ta hiểu lầm nữa."
Thiếu niên không nói gì, đưa túi sưởi trong tay cho Quý Toàn, nắm chặt thắt lưng, xoay người đi mười mấy bước rồi nấp sau một gốc cây cổ thụ trăm năm, vén vạt áo lên.
Làm sao mà hắn có thể ngờ được chứ, hắn chỉ là sợ gió thổi bay mất thắt lưng thôi vậy mà cô nương kia lại tưởng là hắn muốn treo cổ tự tử.
Tiếng nước đứt quãng phía sau kết thúc, Quý Toàn đếm vài chục giây trong lòng rồi xoay người, trả lại thắt lưng cho công tử.
Thiếu niên lấy một nắm tuyết để rửa tay, thắt lại thắt lưng, ôm túi sưởi vào lòng, nhìn bóng dáng yểu điệu trên bậc thang đá, ánh mắt hắn trầm tĩnh, nhẹ giọng nói: "Chúng ta cũng xuống núi thôi."
Giữa tuyết trắng mênh mông, thiếu nữ y phục đỏ với đôi mắt tràn đầy sức sống, khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, môi đỏ mỉm cười, xinh đẹp như hoa đào, vừa lộng lẫy vừa thanh tú, tay cầm một dải lụa đỏ...
Mỹ nhân sống động như vậy, hắn phải nhanh chóng vẽ nàng lại.
Thi Yểu xuống núi, cùng Bán Hạ leo lên chiếc xe lừa mui trần của nhà mình, phu xe lão Vương vung roi tre, con lừa hí vang phi nước đại.
Lão Vương hỏi: "Cô nương có cướp được nén hương đầu tiên không?"
"Haiz!"
Thi Yểu thở dài.
Bán Hạ kéo lão Vương một cái, nhỏ giọng nói: "Đừng hỏi."