Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 30

Ninh Túc mặt không cảm xúc, trong lòng là hình ảnh bản thân tàn nhưng không phế, kiên cường bất khuất, nhưng trên thực tế, cô lại là người bấm chuông cửa một lần nữa.

Cô chịu không nổi.

Ninh Túc dựa vào cửa lấy điện thoại ra, suy nghĩ xem phải dùng tư thế gì để dụ dỗ Ân Sở Ngọc mở cửa cho mình.

Làm nũng? Lăn lộn ăn vạ? Giả vờ đáng thương? Ninh Túc lần lượt loại bỏ, cuối cùng học theo cách làm của Ân Sở Ngọc, bày ra vẻ mặt nghiêm túc như đang bàn chuyện làm ăn bạc tỷ, lạnh lùng gõ chữ.

"Mở cửa."

"Có chuyện quan trọng muốn nói với chị."

Tay nhanh hơn não, sau khi gửi tin nhắn xong, theo thói quen cô chọn một biểu tượng cảm xúc dễ thương làm phụ họa.

Thu hồi lại thì sẽ có cảm giác ngu ngốc giấu đầu hở đuôi.

Thất bại trong gang tấc là như thế nào, Ninh Túc chọc chọc vào hình ảnh phản chiếu của mình trên màn hình, miệng lẩm bẩm không ngừng.

Chờ một lúc, Ninh Túc không nhận được tin nhắn, đang định đứng dậy thì cửa đột nhiên mở ra. Ninh Túc mất thăng bằng trong lúc hoảng hốt, nghĩ đến hình phạt dòng điện chết tiệt kia khiến cô đầu óc ngắn mạch, mới làm ra hành động dựa vào cửa như vậy.

Cô không ngã vào vòng tay chị dâu cũ một cách lãng mạn và kịch tính như trong phim truyền hình, mà là "bịch bịch" hai tiếng liên tiếp, đầu tiên là đập vào khung cửa rồi lại đυ.ng vào đầu chị dâu cũ, trong lúc hoảng loạn, bàn tay đang múa may của cô vội vàng túm lấy thứ gì đó, trong cơn đau nhói khiến nước mắt cô trào ra, cuối cùng cô cũng đứng vững - được Ân Sở Ngọc đỡ lấy eo.

Điều duy nhất đáng mừng là, con cá nằm không cũng trúng đạn kia không hề nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như băng, mà ngược lại còn có chút bất lực.

Nhưng trong khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, Ninh Túc vẫn cảm thấy mình có chút ngớ ngẩn như bị teo não.

Cô cố gắng kìm nén nước mắt, cầu xin vị thần nhỏ không biết đang trốn ở đâu giật điện cô một cái, lấy độc trị độc luôn luôn hiệu quả.

Sao cô lại xui xẻo như vậy chứ?

"Còn ổn không?" Ân Sở Ngọc khẽ hỏi.

"Còn..." Chữ "ổn" xoay một vòng trên môi tôi, cuối cùng vẫn không nói ra. Nếu bày ra bộ dạng đáng thương thảm hại, liệu Ân Sở Ngọc có không đuổi tôi đi không? Loạng choạng đứng dậy, tôi hít sâu một hơi, vừa nói "Không ổn", vừa tự giác thay dép ở huyền quan, quyết tâm bám trụ ở đây đến cùng.

Ân Sở Ngọc đưa tay lên xoa xoa trán.

Ánh mắt khó hiểu của cô ấy nhìn về phía sau gáy cứng như kim cương của tôi, cuối cùng chậm rãi di chuyển đến bàn tay phải đang dần sưng lên của tôi.

Thật sự không đau sao?

Ân Sở Ngọc nghiêng người, vịn vào tủ để cái đầu choáng váng vì va chạm tỉnh táo lại một chút, mím môi, ánh mắt dừng lại trên tay tôi một lúc, rồi cầm điện thoại lên gọi.

Cô ấy không tránh tôi.

Tôi vểnh tai lên nghe thấy mấy chữ "bác sĩ", "sưng".

Tôi chậm chạp nhìn xuống bàn tay phải "phì nhiêu" của mình, dùng ngón tay trái chọc chọc.

Không có cảm giác gì, chẳng lẽ bị điện giật tê liệt rồi?

Ân Sở Ngọc hỏi tôi: "Em đang làm gì vậy?"

"Hả?" Tôi ngẩn người, chị vợ cũ này có ý gì? Muốn đuổi tôi đi sao? Nhưng tôi không muốn bị quét ra khỏi cửa.

Tôi nhíu mày, nghĩ đến mục đích cuối cùng của mình, bèn mím môi, giả vờ nghiêm túc: "Em có chuyện rất quan trọng muốn nói với chị."

Ân Sở Ngọc: "Em nói đi."

Bộ não trì trệ của tôi quay hai vòng, như bị kẹt, nửa ngày mới nặn ra được một chữ "Ừm" kéo dài.

Tôi phải nói thế nào đây? Nói "Chị thu dọn đồ đạc đến nhà em" hay là nói "Nhà chị có cơm cho em ăn không"? Cái điều ước chậm trễ kia đã tạo ra một bài toán khó cho tôi.