Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 29

"An ninh của khu này chỉ vậy thôi á? Chắc là để thổi phồng giá nhà lên chứ gì?" Ninh Túc lẩm bẩm một câu, ánh mắt khó hiểu nhìn quanh khu nhà giàu này. Dù sao thì mục đích của cô cũng đã đạt được.

Mặc dù không có thẻ thang máy, nhưng cảm ơn trời đất, lúc thiết kế thang máy này cũng chu đáo đấy chứ, có cả bàn phím mật mã, chỉ cần Ân Sở Ngọc không đổi mật khẩu, cô có thể dịch chuyển tức thời đến trước mặt chị ấy.

Trong mười mấy giây thang máy đi lên, trong đầu Ninh Túc nổi lên một cơn bão dữ dội.

Sự xuất hiện của cô sẽ mang đến điều gì cho chị dâu cũ? Kinh ngạc sao? Chị dâu cũ trông cũng không ổn lắm, rất có thể cùng cảnh ngộ với cô, đến nước này rồi mà chị dâu cũ vẫn không muốn nhượng bộ sao? Cô gặp chị dâu cũ, câu mở đầu sẽ là gì đây? Nếu ngay lúc chị dâu cũ mở cửa, dòng điện đột nhiên chạy khắp người, cô có thể ngã vào lòng chị dâu cũ không?

Suy nghĩ cuồn cuộn như con ngựa bất kham, Ninh Túc dừng lại trước cửa, trước tiên vỗ vỗ lên đôi má nóng bừng, ửng đỏ của mình, sau đó lại đưa tay bấm chuông cửa một cách lịch sự.

Tiếng chuông cửa vang lên lanh lảnh.

Nhưng Ninh Túc chỉ nghe thấy tiếng tim mình đập thình thịch như trống trận, sự căng thẳng tột độ khiến lòng bàn tay cô đổ mồ hôi, thậm chí quên cả thở, cho đến khi bị nghẹn đến ho sặc sụa.

Chờ đợi từng giây từng phút dài dằng dặc, Ninh Túc vểnh tai lên nghe ngóng, nhưng cách âm quá tốt khiến cô không thể phán đoán Ân Sở Ngọc đang làm gì từ những âm thanh vụn vặt, chỉ có thể mặc sức tưởng tượng.

Chẳng lẽ không có nhà sao? Ý nghĩ này vừa xuất hiện, khóe môi đang nhếch lên của Ninh Túc cũng xịu xuống, cả người toát ra vẻ uể oải.

Đúng lúc này, cửa mở.

Ánh sáng chói lòa lọt vào, tiếp theo đập vào mắt Ninh Túc là gương mặt xanh xao của Ân Sở Ngọc.

Hốc hác, còn đáng thương hơn lần gặp trước, quầng thâm mắt dày cộm cũng không che giấu được.

Đầu óc Ninh Túc trống không trong giây lát, những lời chuẩn bị kỹ càng sụp đổ hoàn toàn, lời thoại khi gặp mặt cũng phải ứng biến tại chỗ. Cô hít sâu một hơi, cố gắng che giấu sự căng thẳng của mình, nhưng lời nói ra lại khô khan, giống hệt những người tiếp thị thẻ điện thoại trong khuôn viên trường đại học: "Xin chào, em..."

Ánh mắt Ân Sở Ngọc lạnh nhạt, dừng lại trên khóe môi bị cắn rách của Ninh Túc một lúc, thần sắc đột nhiên trở nên nghiêm nghị.

Chưa để Ninh Túc nói xong, Ân Sở Ngọc bị cảm xúc chi phối đã lùi lại một bước, đóng sầm cửa lại.

Ninh Túc: "?"

Cần thiết phải vậy không? Cần phải làm như gặp phải hồng thủy mãnh thú không?! Cùng lắm thì cô đi là được mà!

Ninh Túc bị hành động đóng cửa dứt khoát của Ân Sở Ngọc làm tổn thương trái tim thủy tinh, trong đầu thoáng chốc hiện lên vô số ảo ảnh, ví dụ như trong nhà có người có thể cùng cô diễn cảnh ghen tuông.

Nhưng Ninh Túc vẫn tin tưởng lời nói của Ân Sở Ngọc hơn.

Hơn nữa, từ vòng bạn bè sạch sẽ của Ân Sở Ngọc, căn bản không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của việc thoát kiếp FA.

Nếu chị dâu cũ mà cũng có thể thoát kiếp FA, cô, cô... cô sẽ khóc lóc thảm thiết mất!

Bị thái độ kiên quyết của Ân Sở Ngọc đánh bại, Ninh Túc muốn rời đi, dù là một cơn gió vô cớ thổi qua hay một khe nứt trên mặt đất, chỉ cần có thể cuốn cô đi ngay lập tức, cô sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra.

Tiếc là không có phép thuật.

Có lẽ sức mạnh của thần tiên chỉ tồn tại trong những việc khiến cô đau khổ và xấu hổ.

Không phải chỉ là bị trời đánh thôi sao? Chỉ là mưa phùn thôi.