Chia Tay Rồi, Nhưng Tôi Vẫn Sống Chung Với Người Yêu Cũ

Chương 31

"Ừm... cái đó... Dạo này chị ngủ ngon không?" Tôi hỏi.

Cuối cùng, sắc mặt Ân Sở Ngọc thay đổi, ánh mắt nhìn tôi đầy vẻ khó hiểu.

Trong sự im lặng của Ân Sở Ngọc, tôi lại vô thức cắn môi, cười gượng gạo bổ sung: "Em thấy chị có hai quầng thâm mắt."

Không thể nào, chẳng lẽ chị vợ cũ không mơ thấy giấc mơ giống vậy sao?

Tôi thực sự bị giấc mơ của mình lừa rồi? Không đúng, ai mà tin giấc mơ chứ!

Chẳng lẽ tôi thực sự bị thần kinh rồi?

Tôi cố gắng dùng đầu óc phân tích những chuyện xảy ra sau khi gặp lại Ân Sở Ngọc, phát hiện... phát hiện hoàn toàn không có logic hợp lý nào cả.

Nỗi buồn dâng lên, những giọt nước mắt tôi kìm nén bấy lâu cuối cùng cũng rơi xuống.

Lang băm, trước đây toàn gặp lang băm, tôi phải đòi lại tiền!

"Em—"

Quen biết Ninh Túc cũng không phải ngắn, còn từng có những lúc mập mờ dây dưa, trái tim Ân Sở Ngọc không khỏi bị những giọt nước mắt của cô ấy làm cho nhói đau. Trong ký ức của cô, ngoại trừ một số thời điểm đặc biệt, cô chưa từng thấy Ninh Túc rơi lệ.

Là vì "chuyện lớn" không nói ra miệng kia? Hay là vì cú va chạm vừa rồi? Trong lòng Ân Sở Ngọc dấy lên sóng to gió lớn, cô mím môi, nói: "Thời Tưởng ở gần đây, sẽ đến ngay thôi." Cô xoay người đi vào phòng khách, nhưng khi cô rút khăn giấy đưa cho Ninh Túc đang đi theo phía sau thì nước mắt của cô ấy đã hoàn toàn ngừng lại, ánh mắt vừa hoang mang vừa vô tội.

"Bị trầy da rồi, có chút vết máu." Ninh Túc nhận lấy khăn giấy Ân Sở Ngọc đưa, nhẹ nhàng ấn lên tay phải. Chăm chú nhìn khăn giấy trắng in lên chấm đỏ tươi, rồi vo tròn nó lại ném vào thùng rác.

Ân Sở Ngọc: "..."

"Sao vậy?" Tâm trạng Ninh Túc rất tốt, nhanh chóng chấp nhận sự thật rằng mình có khả năng bị thần kinh.

Ân Sở Ngọc hít một hơi, không nói gì. Ánh mắt không ngừng đảo qua vết thương trên tay Ninh Túc, cuối cùng dời mắt đi, ôm lấy Đạo Đức Kinh đang chạy tới, nghiêng đầu nhìn Ninh Túc.

"Tôi ngủ rất ngon." Ân Sở Ngọc chậm rãi nói.

"Hả?" Ninh Túc ngẩn người, một lúc sau mới nhận ra Ân Sở Ngọc đang trả lời câu hỏi trước đó của cô. Cô liếʍ liếʍ khóe môi hơi đau, nói: "Tôi cũng ngủ rất ngon."

Không ai nói gì, trong phòng tràn ngập bầu không khí ngột ngạt kỳ lạ.

Sự ngưng trệ này bị phá vỡ bởi vị khách đến nhà.

Người đó rõ ràng biết mật mã cửa ở huyền quan, vừa đẩy cửa vừa ngáp nói: "Sở Ngọc, bây giờ cậu thế nào rồi? Lần trước không đến đạo quán xem có hiệu quả không? Chuyện bị ma ám tớ không chữa được, nhưng các đạo trưởng là chuyên môn đúng không?"

Ninh Túc đang ủ rũ bỗng chốc sốc lại tinh thần vì câu nói của người phụ nữ xa lạ kia.

Bị ma ám? A, Ân Sở Ngọc cũng cùng cảnh ngộ với cô sao? Xem ra Ân Sở Ngọc chỉ cứng miệng thôi. Vậy cô có thể tiếp tục chủ đề vừa rồi không? Nói thẳng ra, ví dụ như ghé sát tai Ân Sở Ngọc nói: "Chị cũng không muốn bị điện giật mỗi ngày chứ?"

"Cô ấy." Ân Sở Ngọc chỉ nói một chữ, sự lạnh lùng như băng khiến Ninh Túc rùng mình, lập tức dừng lại những suy nghĩ miên man trong đầu.

Thời Tưởng vừa vào nhà đã nhìn thấy Ninh Túc, nghe Ân Sở Ngọc nói vậy, cô ấy thu lại nụ cười, một lần nữa đánh giá Ninh Túc kỹ lưỡng. Nhìn từ đầu đến chân một lượt, cuối cùng liếc nhìn vết thương ở khóe môi và bàn tay không được tự nhiên của Ninh Túc, cô ấy hít sâu một hơi. Ánh mắt ẩn ý nhìn về phía Ân Sở Ngọc, dừng lại trên trán cô ấy hơi sưng lên, có một dấu đỏ, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc.

"Lương y?" Ninh Túc hoang mang nhìn Thời Tưởng đang đeo hộp thuốc, cứ tưởng cô ấy đang "nhìn, nghe, hỏi, bắt mạch".