Thứ bảy hỗn loạn qua đi, chủ nhật không có gì để làm.
Trong cơn mơ màng, Ứng Trật nghe thấy có ai đó gọi tên mình. Mở mắt lờ đờ, y thấy một người giống hệt mình đang ngồi nghiêng trên mép giường, cúi xuống nhìn chằm chằm vào y.
“Ứng Trật, dậy đi.” Toại Hồi khẽ gọi.
Ứng Trật khó chịu kéo chăn lên che đầu: “Vẫn chưa đổi lại mà, sáng sớm gọi tôi làm gì?”
“Không phải tối qua cậu nói là sáng mai tôi phải đánh dấu lại cho cậu sao?” Toại Hồi nghiêm túc hỏi.
“...” Ứng Trật nhíu mày: “Mấy giờ rồi?”
Chiếc đồng hồ trên bàn đầu giường nhận diện từ khóa, trả lời với giọng điệu dịu dàng: [Hiện tại là 6 giờ 32 phút sáng.]
“Cuối tuần, 6 giờ rưỡi sáng mà gọi tôi dậy… cậu đúng là độc nhất. Con rắn độc hạng nhất.” Ứng Trật buồn ngủ đến mức chẳng buồn mắng nữa, lăn một vòng trong chăn, cằn nhằn: “Không phải tối qua cậu còn miễn cưỡng không muốn đánh dấu sao? Hôm nay lại nhiệt tình thế?”
“Tôi không hề miễn cưỡng.” Toại Hồi vén chăn khỏi đầu y, nói: “Dấu răng trên cổ cậu đã hoàn toàn biến mất rồi. Nếu không bổ sung, cậu sẽ lại đau.”
“…”
Ứng Trật hít một hơi sâu, bực bội ngồi dậy, đưa tay sờ sau cổ. Quả thật, làn da nơi đó mịn màng, sạch sẽ như chưa từng bị tổn thương. “Thế này có nghĩa là chúng ta phải đánh dấu mỗi ngày sao?”
Y không biết nghiện đánh dấu hay nghiện thuốc cái nào nguy hiểm hơn.
Toại Hồi không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào Ứng Trật. Ánh mắt hắn dừng lại khi thấy đối phương đưa tay lên vén tóc ngắn phía sau cổ, khẽ cúi đầu, để lộ phần da ở tuyến thể. “Lại đây.”
Ứng Trật lại một lần nữa dễ dàng trao ra điểm yếu của mình. Y cúi mắt, không thấy được ánh nhìn đầy tham lam của người ngồi cạnh, thậm chí Toại Hồi còn không kìm được mà nuốt khan, yếu hầu hơi động đậy, liếʍ nhẹ đôi môi khô khốc.
Toại Hồi cúi người xuống. Mái tóc dài cản tầm mắt, y vén nó ra sau tai. Lần này, y không vội dùng răng cắn mà đặt hai tay lên vai Ứng Trật, đầu tiên dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ qua sau cổ đối phương, để lại một lớp nước bọt nhàn nhạt.
Hơi thở Ứng Trật hỗn loạn, hít sâu một hơi, vội ngẩng đầu lên, kinh ngạc nói: “Cậu đang làm gì vậy?”
“...” Toại Hồi ngước lên, vẻ mặt vô cùng vô tội: “Đánh dấu tạm thời…?”
“Thế thì cắn thẳng luôn đi, liếʍ làm gì?”
“Lần trước cậu bảo tôi nhẹ chút, tôi sợ cắn thẳng sẽ mạnh quá, nên muốn trấn an cậu trước.” Toại Hồi giải thích. “Đây là phương pháp trong sách vỡ lòng của dẫn đường đã dạy.”
Sách vỡ lòng dẫn đường đúng là có nhắc đến điều này, nhưng ai sẽ làm theo sách vở một cách bài bản như vậy trong thực tế chứ?
Ứng Trật không biết phản bác thế nào, đành im lặng một lát rồi nói: “Cậu cứ làm thẳng đi, tôi không sao đâu.”
“Ừ.” Toại Hồi nghe lời gật đầu. Khi Ứng Trật lại cúi đầu để lộ phần da cổ, hắn nghiêng mặt tới gần, nhẹ nhàng cắn vào vùng da trên tuyến thể. Lực cắn dần tăng lên, cho đến khi mùi máu tanh tràn ngập khoang miệng. Ứng Trật không chịu nổi cảm giác bị đánh dấu, khẽ rên lên một tiếng.
Đó là sự tra tấn, nhưng cũng là sự thỏa mãn.
Đau đớn nhưng lại ngọt ngào, đầy mê đắm và dịu dàng.
Đánh dấu là bản năng nguyên thủy nhất giữa lính gác và dẫn đường. Nếu nói một cách không chính xác, nó cũng giống như một sự giao phối, dù không hẳn mang nghĩa đó.
Ứng Trật vô thức vòng tay qua eo Toại Hồi, các ngón tay siết chặt. Đến khi quá trình đánh dấu kết thúc, y vẫn giữ nguyên tư thế ôm lấy đối phương, áp trán vào vai hắn, nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nó gây nghiện. Chắc chắn sẽ gây nghiện.
“Tệ thật…” Y thì thầm với chính mình. “Chúng ta phải nhanh chóng tìm cách đổi lại cơ thể.”
Toại Hồi từ từ liếʍ sạch vết máu trên khóe miệng, lại liếʍ cả vết máu dính trên lòng bàn tay. Nghe thấy lời than thở của Ứng Trật, hắn trầm mặc một lúc lâu rồi thử thăm dò: “Tôi có một ý tưởng. Có lẽ chúng ta nên thử.”
“Cậu nói đi.” Ứng Trật ngồi thẳng dậy, vẻ mặt mệt mỏi, lười biếng tựa vào đầu giường.
“Chúng ta có thể thử hôn nhau. Có lẽ đây là cách giúp đổi lại cơ thể.”
Ứng Trật: “...”
Ứng Trật: “Cậu điên rồi à?”
“Không, tôi rất nghiêm túc.” Toại Hồi nói với vẻ mặt hoàn toàn chân thành.
“Cậu đọc nhiều tiểu thuyết trên mạng quá rồi.” Ứng Trật nói chắc nịch: “Đừng tưởng mấy tình tiết rác rưởi trong tiểu thuyết là thật.”
“Nhưng tại sao tất cả tiểu thuyết đều viết như thế?” Toại Hồi phản bác: “Hầu như cuốn nào cũng ghi rằng cách đổi lại cơ thể là hôn. Chắc chắn phải có lý do cho việc này. Có lẽ trong thực tế đã từng xảy ra chuyện tương tự, một nhà văn nào đó biết được, sau đó viết lại thành truyện. Người đời sau cứ theo công thức ấy mà lặp lại thì sao.”
Nghe cũng có vẻ có lý??? Ứng Trật khϊếp sợ.
“Tất nhiên, tôi chỉ đang suy đoán. Nhưng tôi nghĩ chúng ta nên thử.” Giọng nói của Toại Hồi lại nhỏ lại: “Thử tất cả các cách có thể, không thể bỏ qua bất kỳ khả năng nào. Biết đâu cách tầm thường và ‘ngớ ngẩn’ ấy lại là thật, thực sự hôn nhau sẽ đổi về được thì sao? Đừng để định kiến ngăn cản chúng ta.”
“...” Ứng Trật đấu tranh nội tâm một lúc, cuối cùng bị thuyết phục bởi lý lẽ của người mà y cho rằng trầm lặng ít nói. Tam quan của y bị lật ngược: “Cậu nói cũng đúng… Nhưng, tôi vẫn thấy nó rất hoang đường. Và tự hôn chính mình cũng thật kỳ cục… Thôi cứ chờ thêm hai ngày nữa. Nếu các cách khác không hiệu quả, thì thử cũng không muộn.”
“Được.” Toại Hồi gật đầu đồng ý, không nói thêm gì nữa, đứng dậy nhanh chóng rời khỏi phòng ngủ.
Ứng Trật nhìn theo dáng vẻ vội vã của hắn, không hiểu sao người này trông như đang hấp tấp vì chuyện gì đó. Thật sự kỳ lạ.
Lời tác giả:
Toại Hồi: “Yeah!!!” (giơ nắm đấm, ngửa mặt lên trời, nhảy cẫng lên đầy phấn khích)