Cảnh Tế Chu vốn không phải người tuân thủ quy tắc "ăn không nói, ngủ không ngáy." Trong suốt bữa ăn, chỉ mình cậu ta nói, như thể đang diễn một vở hài độc thoại.
Nói thật, Ứng Trật cũng muốn phối hợp với cậu ta, nhưng hiện giờ y là "Toại Hồi." Để hoàn thành vai diễn một lính gác cấp S bất thường quái gở, y chỉ có thể giữ nguyên gương mặt lạnh lùng từ đầu đến cuối, có thể không nói thì sẽ không nói.
Về phần Toại Hồi thực sự, thậm chí hắn còn lạnh nhạt hơn cả Ứng Trật. Đối mặt với Ayler, ít ra hắn còn nói được hai câu hờ hững, nhưng đối diện với Cảnh Tế Chu thì hoàn toàn là không thèm nhìn, không để ý.
Cảnh Tế Chu nói quá nhiều, có chút khát nước, mới cầm ly trà nóng của Ứng Trật uống một ngụm. Nhìn thấy đáy ly chỉ còn lác đác vài lá trà, giọng cậu ta đột nhiên thoáng chút u sầu: “Vài hôm trước tôi lại mơ thấy cha tôi, Ứng Trật.”
Ứng Trật liếc mắt ra hiệu cho Toại Hồi, người kia vừa mất kiên nhẫn vừa bất đắc dĩ đáp lại một tiếng: “Rồi sao?”
“Tôi mơ thấy ông ấy đứng một mình giữa một vùng hỗn loạn vô tận.” Ánh mắt Cảnh Tế Chu mất đi tiêu cự, như thể cũng đang đắm chìm vào đầm lầy vô hạn ấy cùng với người cha đã khuất của mình. “Tôi đã mơ thấy cảnh này rồi không biết bao nhiêu lần. Cậu nói xem, rốt cuộc ý nghĩa của nó là gì?”
“Ý nghĩa là…?” Toại Hồi nhìn về phía Ứng Trật, người đang làm khẩu hình một cách chậm rãi: “Cha của cậu nhớ cậu, đi thăm ông ấy đi.”
Toại Hồi nheo mắt, cố gắng đoán khẩu hình: “Ba của cậu muốn…” Hắn thật sự không nhìn ra y nói cái gì, đành tự do phát huy, nói: Ăn bánh hoành thánh to.”
Ứng Trật: “…”
Cảnh Tế Chu: “…”
Sau một khoảnh khắc im lặng đầy ngượng ngùng, Cảnh Tế Chu vẫn rất nể tình cười phá lên vì trò đùa nhạt nhẽo này: “Hahaha, cậu chơi chữ gì thế? Thật là, gắng tạo không khí khó lắm tôi mới tạo được đều bị cậu phá hỏng hết rồi.”
Mặt Toại Hồi không cảm xúc, để mặc cho vai mình bị cậu ta đấm nhẹ một cái, phản ứng cực kỳ lạnh nhạt.
“...” Cảnh Tế Chu không đến mức chậm hiểu đến độ không nhận ra rằng "Ứng Trật" không muốn để ý đến mình. Còn lý do? Dùng đầu ngón chân cũng đoán được, sự có mặt của cậu ta rõ ràng quá vướng víu.
Cảnh Tế Chu ghét bỏ đứng dậy, thở dài: “Được rồi, được rồi, tôi đi ngay đây. Để lại ‘ngôi nhà vàng’ này cho cậu và lính gác đáng yêu của cậu. Tôi sẽ không làm phiền hai người tình chàng ý thϊếp nữa, đúng là trọng sắc khinh bạn.”
Vừa nói, ánh mắt cậu ta còn có ý liếc nhìn Ứng Trật, như thể đang ám chỉ y chính là Đát Kỷ hay Bao Tự làm hại quân vương bất tảo triều.
Ứng Trật: “…”
Cậu quay lại đây, giải thích cho rõ ‘lính gác đáng yêu’ là cái quái gì đấy!
“Chú ý đến vấn đề tinh thần thể của cậu một chút.” Cảnh Tế Chu mở cửa, nghiêm túc nhắc nhở: “Nếu vẫn không nhận được phản hồi, nhất định phải đến bệnh viện kiểm tra… thứ Hai gặp, chủ tịch Ứng.”
Cửa phòng đóng lại, căn hộ cuối cùng cũng trở lại yên tĩnh.
Ứng Trật và Toại Hồi liếc nhìn nhau, vẫn là sự ngượng ngùng, phải mất một lúc Ứng Trật mới phá vỡ im lặng trước, chỉ vào đĩa thịt kho trên bàn: “Để tôi hâm nóng cho cậu ăn?”
“…” Toại Hồi đấu tranh tâm lý hai giây, gật đầu: “Cảm ơn.”
Năm phút sau.
Ứng Trật ngồi đối diện Toại Hồi, chống một tay đỡ cằm, nhìn hắn đang ăn từng miếng thịt béo ngậy. Ngạc nhiên thay, cách ăn của Toại Hồi lại rất lịch sự, thậm chí mang phong thái của một quý công tử được giáo dục tử tế. Hắn chậm rãi nhai nuốt, không nhồi nhét quá nhiều thức ăn vào quai hàm, cũng không để nước sốt văng tung tóe. Chỉ vài miếng mà đã khiến Ứng Trật nhìn đến mức đói bụng.
Ngón tay cái của y nhẹ nhàng vuốt quanh miệng ly trà, từ từ xoay tròn. Đầu lưỡi lướt qua chiếc răng nanh sắc nhọn dần lộ ra. Đột nhiên y lên tiếng: “Sáng mai thức dậy đánh dấu lại cho tôi.”
Đôi đũa của Toại Hồi khựng lại, một lúc sau hắn mới khẽ đáp: “Được.”
“Không muốn à?” Ứng Trật không hề thích thái độ phản ứng chậm chạp này của Toại Hồi. Y không chắc đó là do tính cách người này vốn trầm mặc hay là vì lý do gì khác.
“Không.” Lần này Toại Hồi trả lời rất nhanh.
“Thế tại sao lại ngập ngừng?”
“... Tôi nghĩ cậu sẽ tránh đánh dấu với tôi.” Toại Hồi thẳng thắn nói. “Bởi vì cậu từng nói cậu không muốn tiếp xúc với tôi.”
“...” Lời này nghe sao có vẻ như đang tính sổ nhỉ? Ứng Trật nhíu mày nhìn Toại Hồi, nhưng biểu cảm của hắn không giống kiểu oán giận, mà chỉ là tường thuật một cách bình tĩnh.
“Đúng là tôi đã nói vậy,” Ứng Trật bất đắc dĩ nhìn hắn. “Nhưng giờ thế này rồi thì còn làm sao được? Dù tôi có muốn tiếp xúc với cậu hay không, thì có làm được không? Tình trạng tinh thần vực của cậu thế nào, chính cậu rõ hơn ai hết. Đến cả thế giới tinh thần trong cơ thể tôi cũng không cảm nhận được tơ liên kết tinh thần, lãng phí hết năng lực chiến đấu cấp A của tôi. Hiện tại chỉ có đánh dấu là cách duy nhất để giảm cơn đau trong thế giới tinh thần...”
Y đột nhiên nghĩ đến gì đó: “Chẳng lẽ cậu không muốn đánh dấu với tôi? Có phải dấu răng sau cổ ‘cậu’ sẽ khiến cậu gặp phiền phức gì không?”
“Không.” Toại Hồi khẽ nói: “Tôi không ngại.”
Không đợi Ứng Trật hỏi thêm, hắn đã cầm bát đũa lên, đi vào bếp rửa bát.