“Tình huống thế nào?” Khó khi nào sắc mặt Cảnh Tế Chu nghiêm túc, nôn nóng nhìn về phía Toại Hồi, hỏi: “Thế giới tinh thần của cậu có vấn đề gì thế?”
“Tinh thần thể của cậu ấy không triệu hồi được.” Ứng Trật nói: “Tôi cũng vậy, cho nên chúng tôi mới phải đánh dấu tạm thời, muốn xem có thể mượn chuyện này để gia tăng lực cộng hưởng cho tinh thần lực, triệu hồi tinh thần thể được không.”
“Baphomet không ra?” Vẻ mặt Cảnh Tế Chu khó hiểu: “Sao nó lại không ra, cậu làm gì nó rồi?”
Toại Hồi phối hợp nói: “Tôi không làm gì cả, đột nhiên nó không đáp lại tôi.”
“Bệnh này của cậu có hơi kì lạ nhỉ.” Sắc mặt Cảnh Tế Chu càng nghiêm trọng hơn: “Có đi bệnh viện chưa?”
“Vẫn chưa.”
“Sao không đi?”
Sợ bị coi như bệnh tâm thần đấy.
“Giấu bệnh sợ thầy là không được.” Cảnh Tế Chu không đồng ý nhìn Toại Hồi: “... Không thì tôi xem cho cậu trước xem? Tôi từng học với ba một thời gian, hơn nữa tôi và Baphomet có quan hệ tốt, nói không chừng tôi lại khuyên nó ra giúp cậu được.”
Ứng Trật cũng không ôm hy vọng gì với chuyện này, nhưng cũng không tiện từ chối, cứ vậy nhìn Cảnh Tế Chu bày ra tư thế chuyên gia thăm khám, bất đắc dĩ xua tay, bảo Toại Hồi cố gắng phối hợp một chút.
Tinh thần thể hạc đầu đỏ rơi xuống giữa hư không, hai móng vuốt đạp lên ghế, trái nhìn Toại Hồi, phải nhìn Ứng Trật, đại não nho nhỏ lập tức đình công, giống như tượng đá bị phạt đứng.
Toại Hồi nhìn đồ ăn trên bàn sắp lạnh, sắc mặt ngày càng tệ, nể mặt Ứng Trật nên mới trưng bản mặt âm u ngồi xuống bên cạnh, mắt lộ ra sát ý với Cảnh Tế Chu.
Có thể tưởng tượng được nếu Toại Hồi trước mắt còn ở trong thân thể hắn, thì ánh mắt này có lực sát thương lớn bao nhiêu, chỉ là mắt Ứng Trật không dữ như vậy, nên vẻ mặt của Toại Hồi lúc này chỉ có vẻ uy nghiêm và lạnh nhạt, chứ không đến mức hung ác âm hiểm.
“Đợi lát nữa có thể chất dẫn đường của tôi sẽ đặc biệt nồng.” Cảnh Tế Chu nói với Ứng Trật: “Nếu cậu không thoải mái thì lùi về sau một chút.”
Dù là chất dẫn đường thì cũng có lúc tốt quá hóa dở, quá liều sẽ khiến lính gác thấy không khỏe, nhưng phần lớn dẫn đường đều không có năng lực tản ra chất dẫn đường khiến lính gác cảm thấy không khỏe, cũng chỉ có dẫn đường cấp S mới nắm chắc dám nói những lời này.
Tinh thần lực giữa các dẫn đường cũng sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, Cảnh Tế Chu nhắm mắt lại, tơ liên kết tinh thần duỗi ra từ phía sau cậu ta, giống như những dây leo dài che trời lấp đất, từng chút từng chút bò lên thế giới tinh thần của Toại Hồi.
Ứng Trật ngồi bên cạnh cầm thìa xúc cơm ăn, giữa trưa y đã ăn một phần salad, còn có một cái bánh bao khó ăn, đã sớm đói không chịu nổi.
Tay Toại Hồi đặt trên bàn chậm rãi siết thành quyền, nhắm mắt lại, có hơi không khỏe nhăn mày.
Mười phút sau, Cảnh Tế Chu mở bừng mắt: “Đúng là tôi cũng không nhận được tín hiệu đáp lại của tinh thần thể của cậu trong thế giới tinh thần, sao lại như vậy?”
Toại Hồi cũng mở mắt, nhìn về phía... bàn cơm.
Cảnh Tế Chu nghi hoặc dùng đầu ngõn tay gõ lên bàn, ngẩng đầu, thấy được một hình ảnh khác khiến cậu ta còn kinh ngạc hơn – ‘Toại Hồi’ đang bình thản ung dung ngồi đối diện, trong thời gian mười phút ngắn ngủi mà đã ăn phân nửa bữa tối.
“Cậu, cậu không có phản ứng gì với chất dẫn đường của tôi sao?”
Ánh mắt Ứng Trật dừng trên người Toại Hồi, như đang suy nghĩ cái gì, sau khi nghe Cảnh Tế Chu nói thì mới chậm nửa nhịp, ngẩng đầu nhìn cậu ta: “Tôi và cậu không phù hợp.”
Từ đầu đến cuối, Ứng Trật chỉ cảm nhận được chất dẫn đường của chính y, còn với chất dẫn đường của Cảnh Tế Chu thì không có phản ứng gì. Xem ra Toại Hồi không hề nói dối, ngưỡng giá trị tinh thần của hắn rất thấp, phần lớn dẫn đường đều không thể phù hợp.
“A?” Cảnh Tế Chu chưa hết kinh ngạc: “Đây là lần đầu tiên tôi thấy có lính gác không phù hợp với tôi đấy, vậy thì tôi không có cách nào giúp cậu xem thế giới tinh thần được.”
“Không sao, ăn cơm trước đi.” Ứng Trật duỗi tay đẩy bữa tối đã lạnh một nửa tới trước người Toại Hồi: “Chuyện khác trễ chút cũng không sao.” Thật sự là khát vọng đối với cơm tối trong mắt đối phương đã sắp tràn ra ngoài rồi, Ứng Trật lại là người có trí tưởng tượng khá phong phú.
Học sinh nhận trợ cấp từ nơi xa xôi, lính gác, quần áo giặt đến rách rồi còn mặc, thẻ cơm chỉ có 1 đồng 6, tiền trong người từ trên xuống dưới đều cầm đi mua thuốc, còn không biết trợ cấp học tập có thể bị quan viên nào vô lương tâm cắt xén không, từ nhỏ đến lớn chỉ khi vào Tết mới được ăn thịt... Mấy từ ngữ mấu chốt kết hợp với nhau lại làm y liên tưởng, Ứng Trật lo còn không cho Toại Hồi ăn cơm nữa, người này có thể trực tiếp bắt tinh thần thể của Cảnh Tế Chu đi nướng ăn mất.