“Nói tới cậu ta, cũng khá tốt...” Cảnh Tế Chu chống cằm: “Người này rất kiêu ngạo, tôi nghe nói có rất nhiều dẫn đường có gia thế lấy lòng cậu ta, cấp A, cấp B đều có, cậu ta cũng không giả lả, thậm chí còn mở miệng đe dọa, tiếng tăm rất tệ, hóa ra là ở cùng cậu tốt hơn... thảo nào, vậy thì đúng là chướng mắt người khác.
Nếu hội đặc công có thể đồng ý kiến nghị sửa đổi cấp bậc, thì trước mắt cậu ta chính là S+ duy nhất, giá trị rất cao, là quân dự bị cho vị trí thủ tịch lính gác, đến lúc đó người muốn mượn sức cậu ta sẽ không dừng ở chút ít như bây giờ, dẫn đường hy vọng được đánh dấu với cậu ta cũng không dừng ở cấp A...”
Nói đến đây, Cảnh Tế Chu đột nhiên ý thức được cái gì đó: “Chứ không phải là cậu nhận được tiếng gió từ bên cha cậu, biết cấp S+ được thông qua nên mới đột nhiên tiên hạ thủ vi cường chứ?”
Cậu ta cảm thấy suy đoán của mình rất hợp lý, quả thực một lời trúng đích: “Tôi nói mà, sao mà trước đó chẳng có chút dấu hiệu nào. Được đấy tiểu Trật, đã định sau khi tốt nghiệp thì theo bước chân cha cậu đi đường làm quan, cho nên cần một thủ tịch lính gác trợ giúp cho cậu chứ gì?”
Toại Hồi lộ ra biểu tình CPU chết máy, không nghe hiểu nội tâm gian xảo của người thành phố; còn Ứng Trật thì từ trên xuống dưới đã xấu hổ đến mức muốn tan vỡ rồi, xách theo cơm hộp bước nhanh tới phòng bếp: “Tới ăn cơm chiều đi, Cảnh Tế Chu, cậu ăn chưa?”
Kiến nghị S+ có được thông qua hay không thì khi khác nói, Cảnh Tế Chu lại cứ vậy hàm hồ nói sạch, Ứng Trật cũng chỉ có thể tự bảo vệ mình mà gϊếŧ người diệt khẩu thôi.
“Chưa ăn.” Cảnh Tế Chu vô cùng không biết xấu hổ ngồi xuống bàn, động tác còn nhanh hơn Toại Hồi một bước, mắt trông mong nhìn Ứng Trật mở túi cơm hộp ra. “Vừa rồi đưa ba tôi lên máy bay đã chạy tới đây gào với cậu. Đặt cái gì đấy? Ứng Trật, tôi thừa biết nhất định là cậu không ăn hết, hai chúng ta ăn một phần.”
Hai phần cơm hộp được mở ra, một phần là cơm thanh đạm của lính gác, lượng cơm nhiều đến mức như thể chủ quán đổ cả nồi cơm vào trong, tuy rằng khẩu vị của y nên đặt thức ăn chay, nhưng chủ quán có ý tốt nên vẫn trìu mến cho y thêm một muôi lớn thịt kho tàu xốt tương.
Còn phần của Toại Hồi, lượng tuy ít, nhưng lại tràn đầy thịt.
Cảnh Tế Chu cũng không nghi ngờ hắn, tới phòng bếp tìm bát đũa rồi bắt đầu gắp đồ ăn ra. “Ứng Bồ Tát à, sao cậu lại đột nhiên muốn ăn thịt thế?”
Ăn cơm cũng không bịt mồm cậu được... Ứng Trật cũng lấy bát đũa sạch sẽ, gắp thịt kho tàu nhiều mỡ ra riêng, muốn đưa tới trước mặt Toại Hồi, nhưng vừa nghe những lời này của Cảnh Tế Chu, tay vừa vươn ra lại xoay một cái vòng về, dù sao Ứng Trật thật sự không thể tưởng tượng mình sẽ ăn đống thịt lợn mà thịt mỡ còn dày hơn thịt nạc nửa phân này.
Toại Hồi trơ mắt nhìn thịt kho tàu đã tới trước mặt lại bị tịch thu đầy vô tình, vẻ vô tội và nghi hoặc trên mặt đã sắp tràn ra.
[ Chờ cậu ta đi rồi thì lại cho cậu ] Ứng Trật dùng ánh mắt ám chỉ với Toại Hồi.
Thoạt nhìn Toại Hồi hoàn toàn không hiểu, nhưng biểu hiện ra thì lại là nếu cậu không cho cũng sẽ không đòi.
Chỉ có một mình Cảnh Tế Chu bưng bát vô cùng vui sướиɠ, giống như một tên ngốc không hiểu bầu không khí, năng lực thấu cảm của dẫn đường đều bị cậu ta đút cho chó ăn hết rồi.
Vào lúc cậu ta chuẩn bị nhấc đũa ăn cơm, Ứng Trật bỗng nhiên theo thói quen lên tiếng: “Cậu uống thuốc chưa?”
Tay Cảnh Tế Chu khựng lại, ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi: “Sao cậu biết...”
Động tác tách đũa của Ứng Trật cũng ngừng lại, Toại Hồi ngồi bàn ăn đối diện cũng không nói một lời, cúi thấp đầu.
“Sao cậu ta lại biết tôi phải uống thuốc?” Cảnh Tế Chu đột nhiên đổi giọng, nhìn về phía Toại Hồi: “Cậu nói chuyện thế giới tinh thần của tôi không ổn định, một ngày ba bữa trước khi ăn đều phải uống thuốc nói cho cậu ta à?”
“...” Toại Hồi liếc mắt nhìn Ứng Trật, nhanh chóng gật đầu.
“Không có việc gì thì nói cái này làm gì?” Cảnh Tế Chu lẩm bẩm lấy thuốc trong túi ra, quen tay bẻ một viên thuốc con nhộng ra, nuốt xuống.
“Bởi vì...” Ứng Trật hơi tạm dừng một chút, đột nhiên suy nghĩ chợt lóe, sắp xếp lại nhân quả trước sau, hoàn thành một vòng tròn logic hoàn mỹ: “Chúng tôi cũng gặp phải vấn đề thế giới tinh thần cho nên mới nhắc tới cậu.”