Sao mà Cảnh Tế Chu có thể nghe ‘Toại Hồi’ giải thích được, cậu ta quay đầu nhìn về phía người cậu ta cho là ‘Ứng Trật’, chỉ vào ‘Toại Hồi’ hỏi: “Ứng Trật...! Rốt cuộc là sao thế này? Kim ốc tàng kiều lính gác à? Không phải cậu nói với tôi là... À, thích hắn là phải bắt nạt hắn đúng không? Được đấy Ứng Trật, ngay cả tôi mà cậu cũng giấu?”
Toại Hồi bị cậu ta tuôn một tràng, ánh mắt theo bản năng hướng về phía Ứng Trật, xin giúp đỡ, hiện tại hắn phải làm sao bây giờ. Người ở sau sô pha ra dấu cho hắn, ý bảo mau tìm lý do trấn an đi.
“Không phải như thế.” Toại Hồi khô khốc nói: “Quan hệ giữa tôi và cậu ấy không giống như cậu nghĩ đâu.”
“Vậy hai người có quan hệ gì?” Cảnh Tế Chu nhướng mày.
“...” Toại Hồi yên lặng đầy khả nghi.
Quả nhiên không thể trông chờ vào lính gác buồn bực nặng nề này mà, Ứng Trật căng da đầu đứng lên, đi tới huyền quan: “Xin chào, tôi là Toại Hồi.”
“Tôi biết cậu.” Cảnh Tế Chu hàm ý sâu xa cười một cái: “Tôi là Cảnh Tế Chu, là bạn tốt của Ứng Trật. Cậu ấy thường xuyên nhắc tới cậu với tôi, nói rất thưởng thức cậu, có ấn tượng rất tốt với cậu đấy.”
Ứng Trật: “...” Lời này của cậu thì chó cũng chẳng tin.
Y thử giảo biện: “Tôi và chủ tịch Ứng chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Tôi cũng chưa nói các cậu không phải bạn bè bình thường mà.” Cảnh Tế Chu rất quen thuộc đi tới tủ lạnh, lấy ra một lon nước có ga để ngăn lạnh, một tay khui nắp: “Các cậu từ khi nào lại thành ‘bạn bè bình thường’ thế?”
Nếu hiện tại Ứng Trật vẫn là Ứng Trật, y nhất định sẽ xụ mặt bảo Cảnh Tế Chu nói chuyện đàng hoàng, đừng có đâm bị thóc chọc bị gạo như thế, nhưng hiện tại y là ‘Toại Hồi’ mà Toại Hồi ở trong thân xác y có tư cách quát Cảnh Tế Chu lại vẫn đứng bên tường, tiu nghỉu như con chim nhỏ.
Ứng Trật đành bất đắc dĩ trả lời: “Ngày hôm qua.”
“Vậy đánh dấu từ khi nào?” Cảnh Tế Chu vẫn là người ồn ào thích hóng hớt như trước.
Mau mắng cậu ta ăn nói quá hàm hồ, hỏi chuyện quá riêng tư đi, bảo cậu ta bớt hỏi những chuyện không nên hỏi đi. Ứng Trật dùng ánh mắt phiền muộn truyền tin cho Toại Hồi, bất đắc dĩ là con chim cút kia vẫn là chim cút như trước, nhận tin tức thất bại, nan đề để lại hết cho Ứng Trật.
“... Cũng là ngày hôm qua.”
“... Ngày hôm qua là ngày lành gì thế?” Cảnh Tế Chu ra vẻ trầm tư. “Ngày kỷ niệm Ứng tiểu chủ tịch được lính gác giả mạo cô bé lọ lem tỏ tình à?”
“Tế Chu.” Cuối cùng Toại Hồi cũng khoan thai tới muộn, quát bảo cậu ta ngừng lại.
“Được, được, được, không hỏi nữa.” Cảnh Tế Chu làm động tác khóa miệng..
Đúng lúc này, chuông cửa vang lên, người giao cơm hộp thật sự giờ mới đến, thừa dịp Ứng Trật đi lấy cơm hộp, Cảnh Tế Chu bỗng nhiên tiến tới bên tai Toại Hồi hỏi: “Rốt cuộc là cậu bắt được cậu ta tới tay thế nào thế? Được đấy chủ tịch Ứng, trường hợp lính gác S+ đầu tiên của cả nước, cứ vậy bị cậu đánh dấu rồi?”
“S+?”
“Không phải cậu nói với tôi sao?” Cảnh Tế Chu nói: “Chỉ vì cậu ta mà tháp đã đề xuất với công hội cấp lính gác mới, S+.”
Bản thân Toại Hồi cũng vừa mới biết được chuyện này, cũng không biết loại tình huống này thì nên đáp lại cái gì.
Cũng không thể phát biểu cảm nghĩ sau khi đoạt giải nhỉ...?
“Chẳng qua cậu với cậu ta có một chân thì sao phải gạt tôi?” Cảnh Tế Chu khó hiểu: “Sợ tôi mắng cậu yêu đương mù quáng với học sinh nhận trợ cấp à?”
Toại Hồi: “...”
Ứng Trật đứng ở cửa kỳ thật có thể nghe được rất rõ ràng: “...”