Dường như y đã xem nhẹ năng lực của Toại Hồi, còn đơn giản thô bạo phân loại đối phương thành một lính gác khốn cùng, yên lặng ít nói, ngốc nghếch, mạch não không bình thường, chưa hiểu việc đời, không hiểu cái gì, bắt chước y mà cũng không bắt chước được, đến cả cười cũng chẳng cười được.
Nhưng xem tình huống trước mắt, nếu Toại Hồi thật sự có ý xấu muốn thay thế y, hình như cũng không phải hoàn toàn không làm được. Thậm chí Ứng Trật cứ cảm giác dường như Toại Hồi quá mức hiểu y, vài chi tiết nhỏ, động tác nhỏ, ngay cả chính y cũng không nhận thức được thói quen của mình, ví như tư thế khi lấy nước, thích cầm chuôi cốc để uống, hay như lúc nói chuyện sẽ đôi khi duỗi tay sờ mặt một chút... nhưng Toại Hồi đều nhớ.
Chỉ cần nhìn cả quá trình tên Cảnh Tế Chu kia cười như tên ngốc, nhưng cũng không phát hiện ra cái thân xác này đã đổi linh hồn, nói chuyện với ‘y’ đủ chuyện trên trời dưới đất, hòa thuận vui vẻ là biết.
Chuyện hoán đổi linh hồn không thể tưởng tượng được thế này, thật sự không liên quan tới Toại Hồi sao? Nhưng nếu thật sự có tâm tư muốn mạo danh thay thế thì cần gì phải biểu hiện trắng trợn trước mặt y như thế khiến cho y cảnh giác làm gì?
Một bữa cơm trưa kết thúc, cả khách và chủ cùng vui, Cảnh Tế Chu đưa ba cậu ta tới sân bay, Toại Hồi thì nói trong trường còn có việc nên đưa bọn họ lên xe rồi quay trở về nhà hàng. Trong nháy mắt bước vào cửa, gương mặt tươi cười lập tức biến mất, đổi lại vẻ mặt không biểu cảm quen thuộc, hắn nhìn xung quanh tìm vị trí, rồi lại ngồi lại trước mặt Ứng Trật một lần nữa.
“Thiết lập tính cách của cậu trở về rồi sao?” Ứng Trật dựa lưng vào ghế, âm thầm quan sát từng cử chỉ của Toại Hồi.
“Hả?” Toại Hồi ngước mắt nhìn y: “Có ý gì?”
... Ha, giả ngu? Hay là thật sự không nghe rõ?
Ứng Trật phát hiện mình thật sự không nhìn thấu người đàn ông này: “... Vừa rồi cậu diễn rất giống.”
“Vậy là tốt rồi.” Toại Hồi nói: “Tôi quen một người rất giỏi xã giao, tôi bắt chước cậu ta.”
“...” Ứng Trật cân nhắc một hồi, đứng lên bỏ qua đề tài này: “Trở về thôi.”
Toại Hồi nhanh chóng hỏi: “Về nhà cậu sao?”
“Không thì sao?”
“... Được.” Toại Hồi cười một cái.
Ứng Trật không rõ nguyên do liếc nhìn hắn một cái, không nói gì.
...
Trên đường về nhà, Ứng Trật quẹo vào siêu thị, đi dạo ba vòng cũng không biết nên mua chút gì để ăn. Vừa rồi y ăn chocolate đen Brownie kia vừa ngấy vừa ngọt, đồ ban đầu rất thích ăn hiện tại lại thành gánh nặng cho khẩu vị, kết quả là y đành phải mua bánh bao trắng mà trước kia tuyệt đối không chạm vào, về nhà đun một bình nước sôi, thả vào trong bốn, năm lá trà nhạt, sau đó bưng cơm trưa đơn sơ như thế ngồi trên sô pha, trò chuyện riêng với các tiểu tổ trưởng thuộc bộ phận nhân sự quản lý hồ sơ học sinh, có quen biết lính gác nào có tinh thần thể là cú mèo không.
Hai từ ‘quen biết’ này được dùng rất uyển chuyển, hàm nghĩa thực tế là cậu mau giúp tôi tra người này đi.
Đối với lính gác thật giả lẫn lộn ngày đó tỏ tình với y trên sân thượng, ấn tượng duy nhất của Ứng Trật về hắn ta chỉ có tinh thần thể cú mèo, mặt con chim trắng bệch, cánh dài như tay khỉ.
Đối mặt với sự “sủng hạnh” của chủ tịch, tiểu tổ trưởng nhân sự vừa kinh sợ lại hứng thú bừng bừng, đầu tiên là nói một tràng lời nghiêm trang tiếng phổ thông, vào hệ thống tìm tin tức học sinh đều cần một ít thời gian, cần có ai ký tên trao quyền vân vân, sau đó lại đưa ra bảo đảm, trước ngày kia nhất định sẽ giao danh sách các lính gác có tinh thần thể là cú mèo lên.
Đánh dấu tạm thời đúng là dùng khá tốt, mãi đến trước giờ cơm chiều, Ứng Trật vẫn không thấy có gì không khỏe, chẳng qua dấu răng rõ ràng đã biến mất, suy đoán miệng vết thương sẽ khép lại trong hai ngày hoàn toàn là do y quá xem nhẹ năng lực khôi phục của lính gác cấp S, không quá 24 tiếng đồng hồ, đánh dấu sẽ biến mất.
Muốn đánh dấu bổ sung sao...? Ứng Trật có hơi không tập trung được.
Y ngẩng đầu, nhìn thấy Toại Hồi đang ngồi trên ghế đối diện y lướt máy trạm. “Đang xem gì đấy?”
“...” Toại Hồi hơi chần chờ. “Tôi tìm thử trên mạng vũ trụ mấy nội dung có liên quan tới hoán đổi linh hồn.”
“Tìm được cái gì rồi?”
Toại Hồi lắc đầu: “Không có tác dụng, đều là một ít... tiểu thuyết, phim ảnh linh tinh.”
“Cậu có xem thử không?”
“Xem... cũng khá hay.” Toại Hồi chuyển qua giao diện màn hình ảo, rõ ràng là một quyển tiểu thuyết tên là [ Thân là lính gác cấp F, tôi và dẫn đường cấp S ngoài ý muốn hoán đổi thân thể, vở kịch tình yêu của thiếu gia thật thiếu gia giả! ]. “Có rất nhiều tưởng tượng mới lạ, vô cùng thú vị, chỉ là có nhiều tình tiết bên trong không chân thật lắm, ví dụ như có giả thiết là vai chính có song tinh thần thể, đây không thể tồn tại, cho nên hẳn là viết bằng tưởng tượng của người thường.”
Ứng Trật gật đầu, duỗi người: “Cơm chiều gọi cơm hộp đi, tôi không muốn ra ngoài.”
“Tôi ...”
Nghe thấy một âm tiết là Ứng Trật đã biết Toại Hồi muốn nói gì, chẳng sao cả cắt ngang hắn. “Tôi mời.”
“Tôi có trợ cấp của người đặc chủng đi học mà.” Toại Hồi khăng khăng nói: “Đến tháng sau sẽ được phát, tới lúc đó đều cho cậu.”
Ứng Trật lười biếng dựa nghiêng trên sô pha, lật giao diện cơm hộp trên máy trạm: “Tôi không so đo chút tiền cơm này của cậu, chỉ cần...”
Y nâng mắt lên, đôi mắt màu xanh lơ sâu xa nhìn Toại Hồi, ám chỉ nói: “Cậu nghe lời một chút.”
“...” Toại Hồi không nói gì, chỉ yên lặng đối diện với Ứng Trật, rồi lại chậm rãi rũ mắt, yết hầu khẽ nhúc nhích, dường như đang nhẹ nhàng ừ một tiếng.
...
Mười lăm phút sau, cửa phòng bị gõ vang, Ứng Trật nhô đầu ra từ sau sô pha, nghi hoặc nghĩ sao hôm nay tốc độ người giao hàng cơm hộp nhanh như vậy? Bên kia, Toại Hồi đứng dậy đi tới huyền quan, mở cửa.
Một gương mặt quen thuộc xuất hiện ở trước cửa –
Vào lúc Toại Hồi còn chưa kịp phản ứng lại, Cảnh Tế Chu đã bước nhanh vào cửa phòng chung cư, đi thẳng vào vấn đề hỏi: “Ứng Trật, rốt cuộc là cổ cậu làm sao thế này? Cậu nói thật với tôi đi, trầy da? Tên ngốc cũng không tin được.”
Lúc nói chuyện, tầm mắt cậu ta tự nhiên hướng về phía phòng khách, giây tiếp theo, Cảnh Tế Chu đã đối diện với ánh mắt của ‘Toại Hồi’, một ‘Toại Hồi’ có mùi chất dẫn đường trên người nồng đến mức gay mũi.
Cảnh Tế Chu: “...”
Cảnh Tế Chu: “Ôi đệt...?!”
Ứng Trật: “...”
Ứng Trật: “Cậu nghe tôi giải thích đã.”
Tác giả có điều muốn nói:
Toại Hồi: Rốt cuộc tôi không nghe lời chỗ nào? Tôi đều làm theo những gì y nói mà? Sao lại đặc biệt nhắc nhở tôi vậy? (suy nghĩ sâu xa, tủi thân)
Aveline Q: Òa bất ngờ chưa :> tưởng đâu zai Chu tới bắt gian không á