Đời này Ứng Trật chưa từng nghĩ rằng gương mặt này của y còn có thể cười thành bộ dạng vặn vẹo thế này, y chang như một tên sát nhân liên hoàn biếи ŧɦái đã gϊếŧ bảy tám người đàn ông cao to lực lưỡng.
Dường như Toại Hồi cũng biết mình cười rất xấu, nửa giây sau đã khôi phục vẻ mặt không biểu cảm.
“Để tôi ngẫm lại xem còn có cái gì...” Ứng Trật giơ tay đeo vòng cổ lại. “Đúng rồi, lúc Cảnh Tế Chu 7 tuổi thì được chú Dịch và lính gác của chú ấy nhận nuôi, chuyện này cậu cần biết một chút.”
“... Tôi có thể giả bộ bị cảm, cổ họng đau nên không nói lời nào được không?” Toại Hồi nhăn mày, cảm giác quan hệ giữa người với người rất loạn, rất khó nhớ.
“Không thể.” Ứng Trật từ chối cái rụp, nói xong, y vòng tới bên cạnh Toại Hồi, giơ tay vỗ lưng hắn một cái. “Thẳng eo lên, mở vai ra. Tôi đã sớm muốn nói rồi, sao cậu cứ luôn đóng ngực khom lưng, không có chút tinh thần nào vậy? Tự tin chút đi, tôi đi đứng cũng không giống thế này.”
Toại Hồi không lên tiếng mà đứng thẳng lưng, vẻ mặt mất tự nhiên.
Bộ dáng không hề thoải mái của hắn khiến Ứng Trật cảm giác cực kì không ổn, đặc biệt là khi trên mặt hắn còn lộ ra nụ cười làm quỷ thần khϊếp sợ vừa rồi, nếu bị Cảnh Tế Chu và ba của cậu ta thấy, tuyệt đối là vừa quay người sẽ đưa mình vào đồn công an.
...
Thời gian hẹn ăn cơm với Dịch Thừa Lan là vào 11 rưỡi trưa, vì để ổn thỏa, Ứng Trật dẫn Toại Hồi đến nhà hàng lúc 11 giờ để nghiên cứu địa hình.
Đây là một quán cơm Tây ở trong một khu phố âm nhạc nhộn nhịp, cây xanh quấn thành vòng trên cửa sổ sát đất bừng bừng sức sống sáng ngời, bầu không khí ưu nhã, trong nơi ồn ã lại có vẻ yên tĩnh. Giữa đại sảnh là một cái đàn dương cầm màu đen tuyền, có một người hầu mặc trang phục lịch sự, tiếng đàn dương cầm du dương từ đôi bàn tay anh mà ra.
Nếu Ứng Trật là dẫn đường hoặc là một lính gác có thế giới tinh thần khỏe mạnh thì lúc này hẳn sẽ thích ý hưởng thụ bầu không khí nghệ thuật do âm nhạc mang tới, nhưng hiện tại y chỉ cảm thấy ầm ĩ.
Trong nhà hàng không có nhiều chỗ ngồi, chỉ có một bàn có vị trí tốt nhất đã được đặt thẻ đặt trước, không đợi Ứng Trật nhắc nhở, Toại Hồi đã đi tới trước dựa vào vị trí dẫn Ứng Trật qua. Chờ sau khi ngồi xuống, Ứng Trật mới phát hiện, tầm nhìn trước mặt bọn họ rất tốt, vị trí lại rất kín đáo, vô cùng tiện để quan sát chỗ ngồi được đặt trước kia.
... Chẳng lẽ đây chính là thiên phú của Toại Hồi sao? Ứng Trật kinh ngạc nghĩ, là ở phương diện nhìn lén ấy.
Lúc gọi món, y lại nghĩ tới cái gì, nhắc nhở nói: “Tôi không ăn nhiều, chưa từng bị dị ứng cái gì, thích ăn rau dưa hơn thịt, không ăn đồ sống, không ăn gan ngỗng, không ăn trái cây chín.”
Lúc nói chuyện, y chọn một phần salad táo phô mai và chocolate đen Brownie, đồ ăn nhanh chóng được dọn lên, đơn giản là một bàn cải xanh trắng bóng, cùng với đĩa điểm tâm ngọt lớn bằng nửa bàn tay.
Dưới ánh mắt khó hiểu của Toại Hồi, Ứng Trật gắp vài lá cải dính chút nước sốt, bỏ vào miệng nhai.
Bỗng nhiên, Toại Hồi lại không đầu không đuôi hỏi: “Tinh thần thể của cậu là sơn dương.”
“Hử?” Một tay Ứng Trật cầm dĩa bạc tinh xảo khắc hoa bạc, nghe vậy ngước mắt nhìn hắn.
“Cho nên cậu thích ăn rau.”
“...”
“Tinh thần thể của cậu là rắn Taipan, kịch độc.” Ứng Trật ghim một miếng táo. “Cho nên cậu cũng có độc.”
“...”
...
11 giờ 15 phút, Toại Hồi ra cửa tìm một góc mát mẻ, 11 giờ 25 phút, Cảnh Tế Chu và Dịch Thừa Lan đến nhà hàng, 11 giờ 29 phút, Toại Hồi giả bộ vừa mới tới, vội vàng vào cửa.
Vì nụ cười kinh thiên động địa trên hành lang ở sân thượng, Ứng Trật hoàn toàn không ôm bất kỳ hy vọng gì với kỹ thuật diễn của Ứng Trật, nhưng dù Toại Hồi có sắm vai đầy lỗ hổng từ trên xuống dưới, mạch não của người bình thường cũng không thể nghĩ tới loại chuyện hoán đổi linh hồn quỷ dị thế này, cùng lắm sẽ chỉ hoài nghi y uống lộn thuốc thôi.
Nhưng khiến y không ngờ lại là, sau khi Toại Hồi ngồi xuống đối diện Dịch Thừa Lan, ngẩng đầu, lại rất tự nhiên nở nụ cười ấm áp xán lạn: “Chú, đã lâu không gặp.”
“Đã lâu không gặp, tiểu Trật.” Dịch Thừa Lan cười nói.
Tuổi thọ người đặc chủng gấp ba người bình thường, thời kì thanh niên trai tráng cũng dài, Dịch Thừa Lan trước mắt đã 40 tuổi, dáng vẻ lại như mới hai mấy tuổi.
“Nghe nói chú ăn xong là lại đi rồi, sao không ở lại thêm mấy ngày?” Toại Hồi giơ tay nhấc bình trà trên bàn lên, rót một ly trà vào ly sứ trước mặt Dịch Thừa Lan, khóe miệng ngậm ý cười, hai mắt màu tím hơi cong, mặt không đỏ tim không đập nhanh nói: “Con và Tế Chu đều rất nhớ chú.”
Ứng Trật: “...”
Y bị sặc Brownie, xem thế là đủ rồi.
Cảnh Tế Chu cũng bị sặc nước trà, nước bắn lên thực đơn, cậu ta buông chén trà, kinh ngạc nhìn về phía Ứng Trật: “Ứng Trật, cậu, cậu...”
“Chẳng lẽ tôi nói có vấn đề gì sao?” Ý cười của Toại Hồi càng sâu, thuận tay rút một tờ khăn giấy cho cậu ta, động tác mượt mà và thuần thục.
... Đây mẹ nó là thay đổi nhân cách luôn rồi đúng không?
Ứng Trật nhanh chóng phủi phủi vụn bánh trên cổ áo, lại vội vàng ngẩng đầu, sợ bỏ lỡ chút cốt truyện nào.
“... Thực ra cũng không không có gì.” Cảnh Tế Chu có hơi trong ngoài không đồng nhất rời tầm mắt đi.
Dịch Thừa Lan cũng hơi kinh ngạc, nhưng sau đó, đáy mắt lại đong đầy ý cười, xoa xoa đầu Cảnh Tế Chu ngồi ở bên cạnh ông. “Tiểu Trật, từ khi nào miệng con ngọt như vậy? Nhìn thấy quan hệ các con vẫn tốt thế này là chú yên tâm rồi.”
Không, chú ơi chú yên tâm sớm quá đấy.
“Tiểu Trật, cổ con bị sao vậy?” Dịch Thừa Lan quan tâm hỏi.
“...” Toại Hồi giơ tay sờ miếng băng gạc bên gáy. “Không cẩn thận bị xước thôi ạ.”
“Bị xước?” Giọng điệu của Dịch Thừa Lan cũng không tin tưởng lắm, Cảnh Tế Chu càng chế nhạo chói lọi hơn: “Cậu chà kiểu gì thế, có thể xước cả chỗ này? Gỡ băng gạc xuống đi, để tôi xem xem là thế nào nào.”
“Đừng phiền.” Toại Hồi trốn ra sau né cánh tay cậu ta.
Người phục vụ cũng vừa lúc đi tới mang đồ ăn đầu tiên lên, món best seller là pizza nóng hôi hổi thơm phức thành công dời tầm mắt mọi người đi, Dịch Thừa Lan cắt một miếng cho Toại Hồi trước, Toại Hồi lễ phép nhận lấy, lấy ra miếng dứa nướng bên trên, sau đó mới thong thả ung dung cắn một miếng, còn viền pizza còn lại thì không ăn.
Mỗi người ăn một phần bò bít tết, thịt thì Toại Hồi chỉ ăn một nửa, nhưng salad và mì ý ăn hết, còn có hai quả cà chua bi cũng ăn sạch.
Cuối cùng chỉ còn lại hai con tôm, tiếp đó hắn lại bưng nước dưa hấu lên, uống từng ngụm một, không hề ăn cơm.
Nếu không phải Ứng Trật ngồi ở chỗ này, trong đầu vẫn còn ký ức vừa rồi dạy Toại Hồi bắt chước y thế nào, thì thậm chí Ứng Trật còn cho rằng y đang soi gương.
Có một loại cảm giác vi diệu không khỏe tràn ngập trong lòng, theo sau còn có cảm giác nguy cơ mơ hồ.
Aveline Q: Hiếm lắm mới thấy Thái Tử làm bé Hồi nghẹn họng một lần :> Từ giờ hãy gọi bé Hồi là ảnh đế :>>> chỉ khoái giả ngây giả ngô trước mặt chồng thôi