Ánh mắt Ứng Trật thâm trầm dừng trên cổ Toại Hồi, nơi đó còn dán miếng băng gạc, bên dưới là dấu răng gặm cắn hỗn loạn, thân thể y còn kém xa năng lực khôi phục khủng bố của lính gác cấp S, miệng vết thương mới chỉ kết một lớp vảy mỏng, nếu y không quan tâm liếʍ lên, chỉ biết là sẽ làm miệng vết thương rách ra, dậu đổ bìm leo mà thôi.
Lại nói, lúc khoang miệng chạm tới da thịt mà y luôn khao khát kia, y thật sự có thể khống chế lý trí mình, chỉ liếʍ láp đơn thuần thôi sao?
“Không.” Ứng Trật lắc đầu.
“... Cũng có thể đến lượt tôi cắn cậu.” Toại Hồi lại nói: “Cũng giống nhau.”
“...”
Lính gác cắn dẫn đường, dẫn đường cắn lính gác, hai tình huống là hai nguyên lý khác nhau, nhưng đúng là hiệu quả không khác là mấy, đều là cách để lính gác thu hoạch chất dẫn đường, cũng có thể đánh dấu tạm thời.
Cắn lên tuyến thể đối phương, để lại dấu răng, là có thể đánh dấu tạm thời, chuyện này sẽ khiến cho hiệu quả của chất dẫn đường càng tốt hơn, mãi cho đến khi dấu răng đánh dấu biến mất mới kết thúc.
Ứng Trật cũng không phải rất muốn đánh dấu với Toại Hồi, bởi vì đánh dấu thường đại diện cho một vài quan hệ thân mật mập mờ, mà y cũng không muốn dính dáng kiểu quan hệ này với Toại Hồi... ít nhất thì, cũng không thể để người khác nhìn thấy trên cổ y xuất hiện dấu răng của Toại Hồi.
Vòng cổ có phẩm chất bình thường thì không thể che khuất dấu răng, nhưng đột nhiên đeo một cái vòng cổ để che giấu thì khỏi nghi ngờ, khác gì lạy ông tôi ở bụi này.
Thân là chủ tịch hội học sinh, Ứng Trật chỉ mất huy chương dẫn đường mà trong tháp đã truyền đi như thể y không còn trong trắng, nếu sau cổ y xuất hiện dấu răng, không quá nửa ngày tuyệt đối có thể truyền tới tai lão chủ tịch Ứng hội đặc công là cha y, nói y ở trường làm loạn có quan hệ lính gác dẫn đường.
Nhưng nếu sau cổ ‘Toại Hồi’ có dấu, hơn nữa dùng thuốc ức chế phun một ít hơi thở chất dẫn đường thuộc về ‘Ứng Trật’, có lẽ sẽ không có vấn đề quá lớn nhỉ...? Đương nhiên, tiền đề là bản thân Toại Hồi không có ý kiến.
Tiêu chuẩn kép nghĩ vậy, Ứng Trật lại có hơi động lòng với đề nghị này của Toại Hồi.
Vừa lúc này, Toại Hồi giơ tay lên, ngón trỏ chạm vào vòng cổ trên cổ Ứng Trật, lòng bàn tay chạm vào làn da y, mập mờ dụ dỗ hơi móc một cái: “Quyết định được chưa?”
Ứng Trật bị động tác này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức hơi thở nghẹn lại, nghĩ đây là do hắn tự tìm lấy, cắn răng một cái, trực tiếp trở tay kéo vòng cổ xuống.
Không cho Ứng Trật thời gian đổi ý, bóng đen đè xuống, Toại Hồi nghiêng đầu chạm lên cổ Ứng Trật, hơi thở nóng rực phả lên làn da trên phần cổ mẫn cảm, sau đó hàm răng đã đặt trên tuyến thể của y.
Đó là một loại cảm giác mất khống chế khi nhược điểm bị bại lộ, Ứng Trật cố nén xúc động muốn phản kháng, đứng thẳng tắp, mặc cho hàm răng cứng rắn đâm mạnh vào làn da y, cắn mạnh đến mức chảy máu.
“Shh – cậu nhẹ chút.” Giọng nói của y hơi nghẹn lại, mang theo cảm giác lưu luyến kiều diễm như thể đã muốn còn ngại. Lời còn chưa dứt, sức ở bên gáy càng nặng hơn, như thể muốn đối nghịch với y.
Theo đánh dấu tạm thời được ký kết, cơn đau đầu dần dần biến mất, đại não Ứng Trật tỉnh táo trở lại, trạng thái tinh thần tốt như chưa từng có trong suốt hai ngày nay. Nhưng thay vào đó là cảm giác đau đớn bên sườn cổ, tuyến thể bất an đập thình thịch dưới cơ bắp trên cổ, tiếp nhận mùi hương thuộc về một người khác.
Toại Hồi vươn đầu lưỡi liếʍ máu bên khóe môi, không biết là nếm ra mùi vị gì, sau đó lại liếʍ giọt máu dính trên mu bàn tay.
Không cần nhìn cũng biết, bên gáy Ứng Trật nhất định đã có một dấu răng da tróc thịt bong, nhưng dù có cắn sâu như vậy thì thân thể mạnh mẽ của lính gác cấp S cũng sẽ khép lại tác phẩm tâm huyết này nhanh thôi, không tới hai ngày là vết thương có thể biến mất sạch sẽ.
Đau thì đúng là rất đau, nhưng thích thì cũng rất thích. Thảo nào lại có người đặc chủng có chứng bệnh nghiện đánh dấu.
Ứng Trật dựa vào tường nghỉ ngơi, ngước mắt nói: “Có chuyện phiền tới cậu, Toại Hồi.”
Đôi môi Toại Hồi đỏ hồng như chu sa, ngay cả đôi con ngươi màu tử đinh hương cũng pha loãng màu máu, như thể hắn mới là lính gác vừa được trấn an, vẻ mặt lạnh lùng cũng trở nên ôn hòa. “Cậu nói đi.”
“Giữa trưa thay tôi đi ăn một bữa cơm.”
“... Cùng ai?”
“Cảnh Tế Chu.”
“...” Sắc mặt Toại Hồi lập tức trở nên cực kì tệ. Ứng Trật cũng hiểu tại sao hắn không thích Cảnh Tế Chu, nếu không phải y chơi với Cảnh Tế Chu từ nhỏ đến lớn, y cũng sẽ không thích cái tên Cảnh Tế Chu vừa ồn ào vừa phiền nhiễu đó.
“Ba cậu ta tới.” Ứng Trật giải thích nói: “Mời tôi ăn cơm.”
“Nhất định phải đi sao?” Vẻ không tình nguyện của Toại Hồi rất rõ ràng, không biết là vì cảm xúc của hắn lộ ra ngoài hay là vì hai người mới đánh dấu tạm thời nên Ứng Trật có thể dễ dàng cảm nhận được cảm xúc của Toại Hồi.
Hơn nữa, theo đánh dấu tạm thời được thành lập, Ứng Trật cũng kiên nhẫn với Toại Hồi hơn gấp đôi, chậm rãi giải thích nói:
“Phải, ba cậu ta rất ít khi tới thủ đô, hơn nữa quan hệ của tôi với chú ấy rất tốt, có thể nói là phân nửa thời gian tôi học từ tiểu học tới cấp ba đều trải qua cùng chú Dịch, chú ấy mời tôi thì tôi không thể từ chối được.”
“Chú Dịch?”
“Dịch Thừa Lan, có từng nghe cái tên này chưa?”
Đồ nhà quê bò ra từ núi sâu rừng rậm - Toại Hồi lắc đầu.
“Đã từng là thủ tịch dẫn đường.” Ứng Trật giải thích: “... Nhưng sau này lính gác của chú ấy ngủ say, thế giới tinh thần của chú ấy cũng sắp hỏng theo, cấp bậc từ S hạ thẳng xuống D.”
Cấp bậc của người đặc chủng lấy năng lực để chia làm 7 cấp, từ S đến F, thế giới tinh thần Dịch Thừa Lan sắp hỏng mất còn có thể ở cấp D, chỉ có thể nói là lạc đà gầy còn hơn ngựa béo.
Lính gác gọi ‘ngủ say’ là cách nói uyển chuyển của ‘rơi vào lỗ đen tinh thần’, hoặc là ‘yên giấc ngàn thu’, loại trạng thái này là khi lính gác vẫn tồn tại sinh mệnh đặc thù nhưng thế giới tinh thần đã biến mất, tinh thần thể biến mất, hơn nữa mãi mãi cũng không tỉnh lại, mãi đến khi tuổi thọ của thân thể đi tới cuối đời, hoàn toàn tử vong.
Hiển nhiên đây là một đề tài vô cùng nặng nề, Toại Hồi chậm rãi gật đầu.
“Từ đó về sau, chú ấy cũng ẩn cư ở một trấn quê nhỏ bên cạnh mộ của lính gác ngủ say, lần này tới thủ đô cũng không định ở lâu, nghe nói cơm nước xong là sẽ lên máy bay trở về. Cho nên cậu phải nhớ lát nữa trên bàn cơm đừng nhắc tới lính gác, cũng đừng nhắc tới đánh dấu, càng không nhắc tới cấp bậc, sau đó nhiệt tình chút, cười vui vẻ chút...”
Ứng Trật nói rồi nhìn về phía Toại Hồi, nhíu mày quan sát một hồi, nói: “Cậu thử bắt chước một chút dáng vẻ lát nữa gặp chú ấy xem nào?”
“...”
Toại Hồi nhếch môi, lộ ra một nụ cười hung thần ác sát.
Aveline Q: Èo ơiiiii cái kiểu móc vòng cổ hơi bị rù quyến á nhá nhá nhá