Trường hợp thế này, nhất thời lại vô cùng xấu hổ, Ứng Trật không rõ sao Toại Hồi có thể dùng sắc mặt lạnh nhạt để nói ra lời khiến người ta bối rối như vậy, nói: “Đừng chạm vào.” Y đứng lên, ánh mắt không biết nên đặt ở chỗ nào. “Để nó... tự mất đi...”
Toại Hồi ừ một tiếng: “Hiểu rồi.”
“... Chờ đã.” Ứng Trật đột nhiên cảm thấy có hơi đáng tiếc, chất dẫn đường trong cơ thể ước chừng gấp ba lần nước bọt, hiện tại y phải về tháp, giữa trưa còn phải đi cùng Toại Hồi ăn cơm với Cảnh Tế Chu...
Nhưng dù là thế thì y cũng không thể để tự mình dùng thân thể mình như vậy, sau đó lại nuốt thứ đó vào hay là cho lên giấy sợi rồi dán lên sau cổ được.
“Bỏ đi.” Ứng Trật ngồi trở lại. “Cậu đi đi.”
Dường như Toại Hồi nhìn ra được y rất rối rắm, giọng điệu vững vàng nói: “Ứng Trật, trong lính gác chúng tôi, dịch thể đặc biệt của dẫn đường đại diện cho dược phẩm, không liên quan tới chuyện khác, giống như thân thể con người trong mắt bác sĩ và họa sĩ vậy, không cần phải thẹn thùng vì chuyện đó.”
Đây là lần đầu tiên Ứng Trật nghe được Toại Hồi nói dài như vậy để an ủi y, càng không ngờ lời như vậy lại do Toại Hồi nói. Y có hơi ngoài ý muốn, đồng thời lại không kìm được khóe môi cong lên, rất có hứng thú hỏi: “Cho nên... cậu định làm thế nào?”
“...” Toại Hồi rũ mắt, không lên tiếng.
“Cậu xuống tay được à?” Ứng Trật hỏi: “Hay là để tôi tới?... Nhưng nói như vậy, hình như càng kì quái.”
Toại Hồi vẫn yên lặng không ừ không hử tiếng nào, cứ đứng đó, giống như một bức tượng điêu khắc anh tuấn tự cao, không biết có phải vì lúc trước không suy xét tới vấn đề “làm thế nào” này hay không, mà giờ mới biết xấu hổ muộn màng.
Nếu trước hôm nay, Ứng Trật tuyệt đối không nghĩ y sẽ cười đùa bàn chuyện riêng tư thân mật như vậy với một học sinh nhận trợ cấp ở khu vực xa xôi, đặc biệt còn là Toại Hồi.
Kỳ thật ban đầu lúc thấy danh sách 60 học sinh nhận trợ cấp trong đợt cải cách giáo dục trên bàn sách của cha, lính gác khiến Ứng Trật ấn tượng sâu sắc nhất chính là Toại Hồi, không có nguyên nhân gì khác, chỉ đơn giản là bảng đánh giá cấp bậc 6S quá kinh người, sinh ra đã có sẵn thiên phú, thực lực khó có thể ngước nhìn bóng lưng, chênh lệch lớn đến mức khiến người ta rất khó có tâm lý ghen ghét nổi.
“Thôi đi.” Ứng Trật xua tay: “Lát nữa ra ngoài thì cậu cách tôi gần chút, đừng đi lung tung là được.”
...
Chủ tịch chỉ cần thuận miệng gọi một câu, thành viên trong hội học sinh phụ trách cầm chìa khóa khu dạy học trên sân thượng lập tức bò ra khỏi ổ chăn ký túc xá không dám chậm trễ hay oán giận một câu nào.
Toại Hồi theo như Ứng Trật dặn dò, mặt không biểu cảm đưa hai cốc trà sữa nóng cho cô, lễ phép nói một câu: “Phiền cậu rồi.” Dỗ cho bạn nhỏ mặt mày hớn hở, ôm trà sữa, vui tươi hớn hở rời đi.
Bước lên sân thượng, gió xuân còn hơi lạnh lẽo thổi loạn tóc ngắn trên trán Ứng Trật, Toại Hồi đi theo sau y, nhìn quanh một vòng, chỉ ra nơi chiều hôm đó hắn ngủ cho Ứng Trật.
Đó là một góc rất kín đáo, còn khá sâu, bên trên có mái hiên, nếu chơi trốn tìm ở chỗ này, có khi kiếp sau y cũng không tìm thấy được.
“Cậu đi vào nằm lại thử xem?” Y chỉ huy.
Tay Toại Hồi chống lên mặt đất, uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy qua, sau khi rơi xuống đất thì hắn ngồi trên mặt đất, hơi dựa ra sau, ý bảo hôm trước hắn đã ngủ như vậy.
Ứng Trật cũng đi tới nơi trước đó được tên lính gác thật giả lẫn lộn kia thổ lộ, yên tĩnh chờ một hồi, không ngoài dự đoán, không có chuyện gì xảy ra.
Hai người lại đổi vị trí tiếp tục thử vận may, nhưng nếu vận may của bọn họ tốt thì ban đầu đã không xuất hiện vấn đề hoán đổi linh hồn rồi.
“Có phải là chúng ta cần hoàn toàn tái hiện tình huống ngày đó, bao gồm cả thời gian cụ thể và toàn bộ nhân vật không?” Ứng Trật suy đoán. Toại Hồi không bày tỏ ý kiến, chỉ hỏi: “Vậy cậu gọi tên lính gác kia cũng lên đây?”
“Tôi cũng không biết hắn ta là ai, đi gọi ở chỗ nào được?” Ứng Trật nhíu mày, dùng đốt ngón tay gõ gõ lên trán, gió thổi trên sân thượng khiến đầu y bắt đầu đau, nhưng chờ khi y lùi về cầu thang, khóa lại cửa sân thượng một lần nữa thì tình trạng cũng không giảm bớt được bao nhiêu.
Thế giới tinh thần của thân thể này thật sự vô cùng không ổn, y gần như theo bản năng tới gần Toại Hồi, người này khiến y cảm thấy vô cùng thoải mái, tiến tới bên gáy hắn, cúi đầu hít một hơi thật sâu, chất dẫn đường từng chút tràn ngập trong không gian nhỏ hẹp, dịu dàng quấn quanh y.
Toại Hồi yên lặng tựa lưng vào vách tường, tóc bạc buông xuống đầu vai, có vài sợi dưới tác dụng của tĩnh điện không chịu ngoan ngoãn nằm yên mà lặng lẽ dựng lên, cùng với tóc đen bên cạnh đan xen với nhau.
“Về sao?” Hắn trầm giọng hỏi.
“Không về.” Ứng Trật vẫn cúi thấp đầu như trước, giọng nói đầy kìm nén.
“Vậy cậu muốn...?”
“Tôi muốn?” Ứng Trật chậm rãi ngẩng đầu từ bên gáy Toại Hồi, khóe mắt đỏ đậm, con ngươi như mắt của rắn độc, khi nói chuyện, răng nanh sắc nhọn như ẩn như hiện giữa đôi môi: “... Tôi muốn cắn cậu.”
Kỳ thật lời này hơi có ý quấy rối, nói xong y lập tức nhắm mắt lại dùng tay che mặt, khó chịu bực bội thở dài, rồi lại lùi về phía sau vài bước, kéo giãn khoảng cách với Toại Hồi.
“Hóa ra đây là... trạng thái nhạy cảm của lính gác cấp S.”
Du͙© vọиɠ khủng bố, nhu cầu trắng trợn lại cố chấp, mãi mãi không được thỏa mãn.
Thế giới tinh thần hỗn loạn gợi lên khát vọng kịch liệt của Ứng Trật với chất dẫn đường, dẫn ra trạng thái nhạy cảm, lúc này trong đáy mắt y, Toại Hồi giống như một miếng điểm tâm ngọt thơm ngào ngạt, khiến người ta rất muốn cắn một miếng, cắn xé, gặm nhấm, nhai nuốt, nhấm nháp mứt trái cây và nước sốt thơm ngọt bên trong.
Y không dám nghĩ nếu lúc này y thật sự mất lý trí, thì Toại Hồi ngay cả tơ liên kết tinh thần cũng không cảm giác được và thân thể này của y sẽ bị cắn thành dáng vẻ gì.
Ứng Trật vẫn luôn cúi đầu, đương nhiên cũng bỏ lỡ khoảnh khắc khi y nói “muốn cắn cậu”, trong mắt người trước mắt đã toát ra vẻ vui mừng kinh ngạc, du͙© vọиɠ chiếm hữu điên cuồng, đó mới là ánh mắt thuộc về lính gác cấp S chân chính, cực kì có tính xâm lược, thô bạo, hung ác và mạnh mẽ.
Bởi vì phải mạnh mẽ đè lại cảm xúc kịch liệt dưới đáy lòng, hơi thở của Toại Hồi trở nên hỗn loạn, nát bét, hắn cố gắng nhẫn nhịn một hồi, bấy giờ mới giả bộ như bình tĩnh không dao động, thản nhiên nói: “Cậu có thể cắn tôi.”
“Nói thì nhẹ nhàng lắm.” Ứng Trật nâng lên đôi tròng mắt sung huyết, lòng bàn tay che lại môi răng, che khuất răng nanh. “Đó là thân thể của tôi, cắn hỏng mất thì làm sao bây giờ?”
“Vậy thì đổi thành liếʍ.” Toại Hồi nói: “Liếʍ phù hợp với tuyến thể dẫn đường hơn, cũng khiến cậu thấy thoải mái hơn nhiều.”
“...”