Giao Dịch Rập Khuôn Của Dẫn Đường

Chương 20

Tình huống trước mắt có thể hiểu đại khái thế này: Ứng Trật hy vọng Toại Hồi mau chóng học được cách chạy bộ và nhảy cao, kết quả người này nghiêm túc nỗ lực hai giờ, rồi nói lại với Ứng Trật rằng từ dưới eo hắn đều không có tri giác, liệt nửa người dưới rồi.

Tự hỏi một hồi lâu, Ứng Trật cũng không có phương án nào để giải quyết được tình huống thực tế này, chỉ có thể thành kính cầu nguyện: “... Đi ngủ trước đi, có thể ngủ một giấc dậy là chúng ta có thể đổi lại rồi.”

Khỏi phải nói, đây thực sự là một nguyện vọng rất tốt đẹp, không ai biết ‘ngủ một giấc là có thể đổi về’ dựa vào nguyên lí nào, giống như có rất nhiều bậc cha mẹ sẽ an ủi đứa nhỏ bị bệnh rằng ‘ngủ một giấc là bệnh sẽ khỏi rồi’, như thể chuyện đi ngủ này ẩn chứa ma lực vô tận.

Ánh đèn tắt, Ứng Trật nằm giữa giường nhắm hai mắt lại, bức màn dày nặng chặn lại ánh sáng, căn chung cư này được cách âm rất tốt, vì nó hướng đến đối tượng cho thuê là học sinh trong tháp, cho nên cũng chú trọng đến việc cách âm, tiếng mưa phùn trấn an thần kinh căng thẳng cả ngày của Ứng Trật.

Trong lúc mơ hồ, y nghe được tiếng Toại Hồi xoay người trên giường, giường hơi hẹp, hắn nằm không thoải mái lắm, nhưng rất nhanh đã tìm được tư thế ngủ thích hợp, sau đó là tiếng hít thở dần dần thả lỏng ra, kéo dài.

Gan lớn thật, Ứng Trật nghĩ thầm, xảy ra việc lạ bị hoán đổi linh hồn không thể hiểu được, ở hoàn cảnh hoàn toàn lạ lẫm, trên cái giường chật hẹp không hề thoải mái, lại có thể chẳng chút phòng bị cứ vậy ngủ thϊếp đi.

Rất nhanh, y cũng chậm rãi rơi vào giấc ngủ say.

Ứng Trật cũng không biết, giờ phút này, trong đêm tối có một đôi mắt yên lặng không tiếng động mở ra, rõ ràng chẳng thấy rõ cái gì, nhưng dù thế nào cũng không muốn nhắm mắt.

...

Một đêm trôi qua rất yên bình, như dòng suối nhỏ lặng yên trôi đi, không có bất kì cái gì khác thường, thậm chí ngay cả nằm mơ cũng không, yên ổn, thoải mái, mãi đến 8 giờ rưỡi hôm sau, dưới tác dụng của đồng hồ sinh học, Ứng Trật đúng giờ mở bừng mắt.

Y hít sâu một hơi, trở tay ấn xuống phím trên đầu giường, bức màn từ từ mở sang hai bên, ánh mặt trời lóa mắt tiến vào phòng ngủ, chiếu sáng khắp phòng, Ứng Trật ngồi dậy, đè lên cái trán đang đau âm ỉ, click mở chức năng camera chụp tự động trong máy trạm, sau đó thấy được mặt của Toại Hồi.

Tóc đen hỗn loạn, đôi con ngươi màu phỉ thúy, chỉ cần thoáng chau mày, ánh mắt sẽ như chim ưng săn mồi trên trời cao bay vòng quanh, vô cùng hung dữ.

Y không vì thế mà cảm thấy kinh ngạc, chỉ là hơi thất vọng. Ngày hôm qua, chuyện y và Toại Hồi hoán đổi linh hồn vẫn còn có cảm giác kỳ quái không chân thật, giờ phút này đều đã rút đi, cho dù Ứng Trật vẫn cảm thấy rất hoang đường, nhưng cũng không thể không nghiêm túc suy xét sau này y phải làm sao bây giờ.

Trước khi nhắm mắt, Ứng Trật nhớ rõ y ngủ ở giữa giường, tư thế ngủ trước giờ của y cũng rất thành thật, nhưng hôm nay lúc y mở mắt ra, cả người đều đã nằm ở mép giường bên trái, chỉ cần hơi lật người là có thể rớt xuống giường.

Còn nguyên nhân dẫn tới tình huống này... Không nghi ngờ gì nữa, chính là vì Toại Hồi ở bên trái y, chất dẫn đường khiến y cảm thấy thoải mái, vì thế nên bất giác tới gần nơi khiến y thấy thoải mái.

Ứng Trật vô cùng biết ơn khi hôm nay tỉnh lại không phải thấy hình ảnh y và Toại Hồi ngủ cùng một giường, ôm nhau ngủ, bởi vì ngày hôm qua y đọc mấy bộ tiểu thuyết, tình tiết cùng loại xuất hiện không dưới mười lần, trong đó chỉ riêng một quyển đã có tới năm lần, hai vai chính trước khi ngủ thì đưa lưng về với nhau, chẳng ai thèm phản ứng ai, sau khi ngủ lại lăn đến cùng nhau, như thể nam chính và nữ chính là hai cục nam châm nam bắc thành tinh không vậy.

Trên giường gấp, Toại Hồi vẫn ngủ say như cũ, chăn che quá nửa mặt, hắn nghiêng người áp mặt xuống giường, lông mi rũ xuống thành một góc bóng râm. Ứng Trật xuống giường, lúc dẫm lên dép lê đi qua thảm cũng không đánh thức hắn, thậm chí lúc rửa mặt xong trở ra thay quần áo, Toại Hồi vẫn còn đang ngủ.

Ứng Trật bỗng nhiên nghĩ tới, có lẽ lính gác này đã rất lâu rồi không được ngủ một giấc ngon như vậy.

Cho dù ở hoàn cảnh lạ lẫm thế này, gối nhỏ giường hẹp, nhưng không có thế giới tinh thần hỗn loạn, sẽ không bị đau đến mức tỉnh giấc giữa đêm...

--- Bởi vì mấy cái đau khổ đáng chết đó đều bị Ứng Trật y yên lặng thừa nhận rồi.

Nghĩ tới đây, Ứng Trật bất mãn đi qua xốc chăn Toại Hồi lên: “Rời giường.”

Toại Hồi đột nhiên bừng tỉnh, bật dậy khỏi giường như đạn bắn. Lúc nhìn thấy người đàn ông đứng bên mép giường có gương mặt giống hắn như đúc, con ngươi đột nhiên phóng đại rất nhỏ, sau đó lại phản ứng lại, cơ bắp căng thẳng chậm rãi thả lỏng, hơi rũ xuống, giọng nặng nề khàn khàn: “... Không đổi về sao?”

“Rất rõ ràng, không có.” Ứng Trật đưa một tờ giấy sợi tới giữa môi Toại Hồi, người sau rũ mắt nhìn thoáng qua, thuận theo mở miệng dùng nước bọt tẩm ướt, sau đó hắn lại nhìn thấy Ứng Trật không bỏ giấy sợi vào vòng cổ rồi mới đeo lên mà trực tiếp dán lên làn da sau cổ, tùy ý ngồi bên mép giường, giữa mày nhíu chặt, hiển nhiên là đang nhịn đau.

Ánh mắt Toại Hồi chuyển tới sách vỡ lòng cho dẫn đường ở trên tủ đầu giường, dùng tri thức mới thu hoạch được tối qua học đến đâu dùng đến đó: “Chất dẫn đường trong máu có hàm lượng nhiều hơn 80%...”

“Đừng làm thân thể tôi loạn cả lên.” Ứng Trật mất kiên nhẫn nói: “Hiện tại tôi còn có thể chịu đựng, không tính là đau lắm... cậu mau đi rửa mặt đi, đợi lát nữa chúng ta sẽ tới sân thượng khu dạy học.”

Toại Hồi không nhiều lời nữa, yên lặng đứng dậy đi rửa mặt. Nhưng lát sau hắn lại vòng về: “Hôm nay là cuối tuần, sân thượng bị khóa, không mở ra cho bên ngoài.”

“Đó là quy củ cho các học sinh khác.” Ứng Trật che lại sau cổ nhắm mắt nghỉ ngơi: “Mà tôi là chủ tịch hội học sinh, chuyên quản cái này, có thể tự do mở cửa.”

“...”

Toại Hồi yên lặng lui về phòng rửa mặt.

Nhưng giây tiếp theo, hắn lại mở cửa, nghiêm túc hỏi: “Hàm lượng chất dẫn đường trong dịch thể đặc biệt có nhiều nhất, còn không làm tổn thương tới thân thể cậu, có cần không?”

Ứng Trật: “...”

Ứng Trật khϊếp sợ quay đầu lại, phát hiện thân dưới Toại Hồi đang gồ lên, trạng thái vô cùng rõ ràng.

... Vấn đề tới rồi, đây rốt cuộc là “sớm mai” của y, hay là “sớm mai” của Toại Hồi đây?

Aveline Q: Tui thấy ngại dùm Thái Tử á mấy ní hị hị hị. Nhiều khi thấy tội bé Hồi thật sự, không biết đến khi nào mới thấy Thái Tử quay xe chiều vợ ahuhu