Ứng Trật chỉ chỉ cái giường gấp nhỏ bên mép giường, kích thước 1m2 x 1m9, không tính rộng nhưng cũng không đến mức không nằm được, cũng không kém giường ở kí túc xá học sinh trong tháp bao nhiêu. Toại Hồi mở rộng chân ngồi trên đó lau tóc hồi lâu, mãi đến khi Ứng Trật thiết lập khóa face ID và vân tay cho thiết bị của cả hai người, lúc này mới phát hiện Toại Hồi đang gỡ tóc dài của y loạn xạ.
“...” Ứng Trật cảm giác mình như một bà mẹ già nhọc lòng, tốn thời gian cố sức chăm sóc đứa con lớn đầu nhưng bị thiểu năng trí tuệ không biết phấn đấu của mình. Y đứng dậy cầm lược tới, để Toại Hồi đưa lưng về phía mình, ngồi trên giường lớn.
“Cậu gội đầu thế nào vậy, cứ chồng chất cả đống trên đỉnh đầu rồi xoa loạn à?” Ứng Trật cầm lên một sợi tóc bạc vốn thuộc về y, đuôi tóc đã là một cục không thể cứu chữa: “Cậu phải dùng bọt dầu gội mát xa chân tóc và da đầu, sau đó lại xả ngọn tóc, cuối cùng dùng dầu xả... cậu có dùng không?”
“...”
Lòng Ứng Trật thấy mệt quá, nhưng yêu cầu một lính gác tóc đen ngắn ngủn lập tức hiểu được cách chăm sóc tóc bạc suôn dài của dẫn đường như y thì đúng là làm khó người ta quá: “Lần sau nhớ rõ... đương nhiên, tốt nhất là không có lần sau.”
“Y giúp Toại Hồi gỡ toàn bộ nút thắt từng chút một, sau đó đặt lược vào tay hắn: “Vào phòng tắm thấm khô tóc đi, nhớ là xoa thêm ít dầu dưỡng, vài giọt là được, xoa hai cái ở lòng bàn tay, dùng trên đuôi tóc thôi.”
Toại Hồi không có dị nghị gì, càng không lộ ra vẻ mặt phiền toái, hắn dọn khăn lông đi, cầm lấy lược, ngoan ngoãn ôm tới phòng tắm, hai mươi phút sau, lại mang một đầu tóc dài xõa tung bay bay tản ra mùi dầu dưỡng hương hạt dẻ, không nói một lời lại ngồi trên giường gấp.
Hắn chú ý tới sandwich và sữa bò trên đầu giường, tầm mắt ngừng lại hai giây, lại dời về người đàn ông gập một chân ngồi dựa vào đầu giường.
Ứng Trật tập trung tinh thần xem mấy màn hình ảo nhảy ra từ máy trạm, giao diện đủ loại văn kiện chồng lên nhau, ở giữa còn xen lẫn mấy tin tức khiếu nại với bộ phận hậu cần của trường học, phản ánh vấn đề xe của trường còn lựa chọn học sinh để chở, sau đó liệt kê đơn giản năm đề xuất chỉnh đốn và cải cách.
Trong nhóm hội học sinh đang nhắn tin không ngừng, mọi người đều đang tag chủ tịch hỏi sao hôm nay y không tới mở cuộc họp hàng tuần, bạn học lá gan lớn lại có quan hệ tốt còn hỏi ‘Cảnh phó chủ tịch nói Ứng chủ tịch đi hẹn hò với lính gác rồi, chuyện này có phải thật không?’
Tin nhắn riêng, Cảnh Tế Chu liên tiếp nhắn tới năm tin, nói ba cậu ta bỗng nhiên tới thủ đô mà không báo trước, vừa lúc mai là thứ bảy, hẹn Ứng Trật giữa trưa ăn bữa cơm với nhau, ăn xong ba cậu ta còn phải lên máy bay đi tiếp.
“...” Ứng Trật đau đầu thở dài một hơi, ba Cảnh Tế Chu mời đúng là không thể từ chối, hơn nữa thời gian gấp như vậy, nán lại cũng không được, nhưng hiện tại tình huống của y lại thế này... Nghĩ như vậy, y ngước mắt nhìn về phía người ngồi bên cạnh, lại phát hiện Toại Hồi vẫn không nhúc nhích nhìn y chăm chú, mười ngón tay lính gác đan xen trước người, lưng hơi khom xuống, giống như dã thú ẩn nấp trong bóng đen, cũng không biết đã nhìn chằm chằm y như vậy được bao lâu rồi.
... Lại tới nữa, cảm giác bị nhìn trộm quen thuộc, chỉ là lúc này biến thành mặt của y, còn có một đôi con ngươi màu tím.
Đuôi mắt Ứng Trật hơi cong và dài, nếp mí rõ ràng, lông mi rất dài, lúc yên tĩnh nhìn một người nào đó chăm chú, sẽ không mang tới cảm giác áp lực như khi đối mặt với cặp mắt ưng của Toại Hồi, ngược lại là vẻ đa tình vô cớ.
“Cậu đang nhìn cái gì thế?” Tay phải Ứng Trật hơi vung lên giữa không trung, mấy màn hình ảo lập tức tan ra như pha lê, nhẹ nhàng biến mất.
Nghe vậy, Toại Hồi ngồi ngay ngắn, chỉ chỉ sandwich và sữa tươi chưa động tới trên đầu giường: “Đó là chuẩn bị cho tôi sao?”
“...” Ứng Trật đẩy đồ ăn ra ngoài một chút: “Đúng vậy, cho cậu.”
Toại Hồi nhận lấy, mở giấy gói ra, ăn từng miếng một, đã là 7 giờ tối, bây giờ hắn còn chưa được ăn cơm chiều, thực sự rất đói.
Nhìn dáng vẻ hắn há to miệng ăn, Ứng Trật như hiểu được hàm ý trong ánh mắt vừa rồi của Toại Hồi – cún con đói bụng rồi, muốn được đút ăn. Nhưng thấy chủ nhân rất bận, không dám quấy rầy.
Chờ đã, vì sao y lại theo bản năng coi Toại Hồi là cún vậy?
“Sau này có chuyện thì cứ nói, không phải sợ quấy rầy tôi.” Ứng Trật lại mở màn hình ảo lần nữa: “Nói chuyện phiếm mấy chuyện linh tinh với mọi người trong hội học sinh thôi, không phải chuyện gì quan trọng.”
Vốn là y rất thích mùi dầu dưỡng hương hạt dẻ này, nhưng hiện tại sau khi đổi thành khứu giác của lính gác, lại cảm thấy mùi này quá ngọt ngấy.
Toại Hồi liếʍ chút nước sốt trên mẩu giấy cuối cùng, sữa bò cũng uống sạch không còn một giọt, sau khi ăn uống no đủ thì không còn nhìn chằm chằm Ứng Trật không bỏ nữa. Hắn thu dọn rác sạch sẽ, lại cầm sách vỡ lòng cho dẫn đường mà Ứng Trật cho hắn, ngồi trên giường, yên tĩnh đọc.
Thời gian lặng lẽ trôi đi, sau đợt kiểm tra, trong tháp sẽ có một thời gian dài không có chuyện gì quan trọng, cho nên Ứng Trật chỉ cần sắp xếp các nhiệm vụ các bộ môn trong hội học sinh xong, giục mấy người hay trì hoãn mau chóng làm việc, sau đó lại lên mạng vũ trụ tìm kiếm tin tức liên quan tới hoán đổi linh hồn.
Kết quả vẫn giống như lần tìm kiếm trước, không có bất kì thứ gì mới mẻ, Ứng Trật biết rõ kế tiếp sẽ tiếp tục lãng phí thời gian nhưng vẫn click mở một bộ phim có tóm tắt khá xuất sắc trong đó, yên lặng xem.
Câu chuyện lần này có nội dung là một đôi phu thê hoán đổi linh hồn, chuyện xảy ra ở cổ đại cách đây mấy ngàn năm trước, trượng phu thích sự yên tĩnh, yêu thơ mến tranh lại không thể không cầm thương làm một võ tướng trấn giữ biên giới, thê tử thích giơ đao múa kiếm nhưng chỉ có thể bị trói buộc bởi việc vặt chốn hậu cung, vì chuyện hoán đổi thân phận đã xảy ra không biết bao nhiêu chuyện chẳng biết nên khóc hay cười, nhưng cũng vì vậy mà thấu hiểu nhau hơn, tìm được ý nghĩa cuộc sống của bọn họ.
Cuối cùng phương thức đổi lại thân thể... vẫn là hôn môi.
Cái kết là dưới ánh mặt trời, hai người ôm hôn nhau nồng nhiệt, dưới chân là núi thây biển máu, âm thanh mυ'ŧ mυ'ŧ mυ'ŧ, ưm ưm ưm khiến người ta đỏ mắt cứ vờn quanh phòng ngủ, chọc đến Toại Hồi không nhịn được quay đầu nhìn y.
Ứng Trật nhận thấy tầm mắt đối phương, lại lặp lại trò cũ tản màn hình ảo đi, bình tĩnh hỏi: “Đọc được nhiều không?”
“... Rất kỳ quái.” Toại Hồi khép sách lại nói: “Tôi không cảm giác được tinh thần thể của cậu.”
“Tôi cũng vậy.” Ứng Trật ngồi dậy: “Tôi nhớ là tinh thần thể của cậu là một con rắn Taipan... nó cũng chưa từng đáp lại tôi.”
“Cho nên có phải vì nguyên nhân này...” Toại Hồi hơi tạm dừng, “Tôi cảm thấy không có bất cứ cái gì gọi là tơ liên kết tinh thần sao.”
Ứng Trật: “...”
Aveline Q: Èo ơi, thề là cái thiết lập chó mèo này tui mê như điếu đổ á. Hiu hiu tiểu Hồi ngoan quớ ~