Giao Dịch Rập Khuôn Của Dẫn Đường

Chương 30

Chờ rồi lại chờ, thêm một ngày nữa trôi qua.

Một ngày sau, Ứng Trật tỉnh dậy chào đón một buổi sáng thứ hai hoàn toàn bình thường. Vẫn là cơ thể lính gác quen thuộc, thế giới tinh thần hỗn loạn và tinh thần thể mất tích không dấu vết.

Sau mười phút né tránh thực tại, Ứng Trật đành gượng dậy với mái tóc đen rối bời.

Đây là lần đầu tiên y mặc bộ đồng phục màu đen dành riêng cho lính gác. Chiếc thắt lưng đỏ đen ôm sát vòng eo mảnh khảnh, quần dài vừa vặn tôn lên đường cong tròn đầy của phần hông. Lúc tắm, Ứng Trật nhận ra cơ thể của Toại Hồi rất săn chắc, nhưng đáng ngạc nhiên là phần hông và ngực lại mềm mại hơn những chỗ khác. Hai vùng này như thể không thuộc về cơ thể được rèn luyện để chiến đấu của một lính gác cấp S, làm giảm đi sự nghiêm túc của hắn.

Nhưng nếu nói ra, chắc chắn sẽ bị xem là quấy rối. Ứng Trật chỉ có thể tự hỏi điều đó trong lòng, khi Toại Hồi nhìn thấy cơ thể của mình lúc tắm, hắn sẽ nghĩ gì.

… Dù sao cũng không có chuyện y bị cười chê là nhỏ. Nếu có nghĩ, cùng lắm Toại Hồi sẽ thấy y hơi gầy, nhưng không thiếu cơ bắp và đường nét cần có. Các dẫn đường chú trọng sức mạnh tinh thần hơn, nên việc thể trạng mảnh mai hơn lính gác cũng là bình thường.

Đồng phục của dẫn đường có màu trắng, được trang trí bằng những đường nét vàng ánh kim ở cổ áo và thắt lưng. Mái tóc dài màu bạc được buộc gọn bằng một dải lụa. Ứng Trật cao ráo và thanh thoát, kết hợp với bộ đồng phục này, đứng ở đâu cũng sẽ trở thành tâm điểm của mọi ánh nhìn.

Nhưng dáng đi lom khom, uể oải thường ngày của Toại Hồi lại khiến Ứng Trật bực mình. Y đi tới, vỗ mạnh vào lưng Toại Hồi: “Cậu có thể đi thẳng lưng được không? Gia đình cậu hồi nhỏ không nhắc cậu tập thói quen giữ tư thế tốt à? Cứ lom khom mãi, xấu chết đi được.”

“… Tôi là trẻ mồ côi, không có gia đình.” Toại Hồi nói. Hắn nhìn về phía Ứng Trật, thấy y sững lại, ánh mắt bỗng trở nên chăm chú. Không biết vì sao, hắn lại kể tiếp: “Hồi nhỏ để kiếm sống, tôi thường xuyên phải lên núi đốn củi, vác bó củi cao hơn cả người mình xuống núi. Lâu dần thành thói quen, lưng luôn khom xuống… Xin lỗi.”

Ứng Trật: “…”

Ứng Trật không nói nên lời, thậm chí có chút cảm giác tội lỗi. Y chần chừ một lúc, nhẹ nhàng vuốt phẳng nếp nhăn trên cổ áo sơ mi của Toại Hồi, cúi đầu cẩn thận chỉnh lại chiếc cà vạt cho hắn. Đôi mắt xanh biếc khẽ ngước lên nhìn thẳng vào đôi mắt màu tím thẫm, sau một hồi mới nói được bốn chữ: “… Lần sau chú ý.”

Khi Ứng Trật xoay người đi, Toại Hồi như nhận ra điều gì, nhẹ nhàng đưa tay sờ lên chiếc cà vạt vừa được chỉnh sửa hoàn hảo, ánh mắt chớp động, dường như đang mưu tính gì đó.

...

Trước khi ra khỏi cửa, Ứng Trật lại được bổ sung một lần đánh dấu tạm thời.

Tận hưởng dư âm mà đánh dấu mang lại, y mở mắt, bước đến trước gương kiểm tra dấu răng sau cổ. “Huy chương dẫn đường mà tôi đặt lại hôm nay chắc sẽ được chuyển đến, cậu nhớ đi nhận giúp tôi.”

Toại Hồi dùng ngón tay cái lau sạch vết máu trên môi, ánh mắt sâu thẳm liếc nhìn vết máu, sau đó lại liếʍ sạch nó. Nghe Ứng Trật nói, hắn im lặng gật đầu.

Dấu răng rõ ràng trên tuyến thể rất dễ thấy. Toại Hồi dường như không hề bận tâm đến danh tiếng của mình. Chiếc vòng cổ che vết cắn chỉ tạo cảm giác “nửa kín nửa hở,” càng dễ gây liên tưởng. Ứng Trật do dự một hồi, cuối cùng cũng dùng băng gạc che kín vết răng lại.

Nếu để lộ vết cắn rõ ràng thế này, mọi người sẽ biết “Toại Hồi” bị đánh dấu, và đó là bởi một dẫn đường rất mạnh mẽ. Nhưng nếu che đi, chỉ cần không cởi ra thì ít nhất sẽ có người ngây thơ tin vào những lời biện minh của y.

Ứng Trật chỉnh lại cà vạt trên cổ áo, xác nhận rằng chiếc vòng cổ của mình đã gắn thêm một thiết bị ức chế nhỏ dành cho dẫn đường. Sau khi mọi thứ đã sẵn sàng, y hơi cúi lưng, bắt chước dáng đi uể oải của Toại Hồi, không cảm xúc bước vào lớp 20.