Lý trí và ký ức đã đình chỉ vào khoảnh khắc này, cả hành trình, Ứng Trật cũng không biết mình đã làm cái gì, chờ đến khi tư duy hoạt động một lần nữa, y đã đè Toại Hồi ở dưới thân mình, trong khoang miệng tràn đầy mùi máu tanh, còn có mùi cháy khét nhàn nhạt.
Đầu Toại Hồi nghiêng sang một bên, thở hổn hển nằm trên mặt đất, cổ áo mở rộng, lộ ra phần cổ yếu ớt, phần cổ trong vòng cổ đã bị cắn xé không ra gì, làn da quanh cổ cũng đầy dấu răng và miệng vết thương, máu tươi đầm đìa.
Sở dĩ Ứng Trật có thể khôi phục lý trí không chỉ vì mới uống máu thân thể mình, trong đó còn có chất dẫn đường phong phú, mà còn vì vòng cổ của người dẫn đường đặc thù sau khi bị phá hủy bằng cách bạo lực sẽ tự động phát ra dòng điện bảo vệ an nguy của chủ nhân, y hoàn toàn là do bị điện giật nên mới tỉnh, vị cháy khét phát ra từ đầu lưỡi y, bên trên bị điện giật làm bị thương một vết, đồng thời khóe miệng cũng rạn nứt, môi bị máu thấm đỏ tươi.
Thấy y khôi phục lí trí, Toại Hồi chậm rãi khôi phục sắc mặt, vẻ mặt phức tạp nhìn chằm chằm y, tóc dài màu bạc tán loạn rơi trên mặt đất, đôi tay hắn bị Ứng Trật đè trên đỉnh đầu đang run rẩy rất khẽ, lại bị y siết chặt.
Nhưng cũng không phải là Toại Hồi sợ hãi, trong đáy mắt hắn là... một cảm xúc mà không ai biết.
Hiện tại Ứng Trật không dư sức để lưu ý sự khác thường của Toại Hồi, y chỉ một lòng nghĩ hóa ra đây là trạng thái tinh thần cuồng loạn của lính gác, bị vô số dẫn đường sợ hãi, chán ghét, tinh thần cuồng loạn đầy mâu thuẫn, bị trào phúng nói là như chó điên chảy nước dãi cắn loạn khắp nơi, bị mắng rồi lại bị chất vấn vì sao lính gác không tự quản mình cho tốt, thật sự yêu dẫn đường thì sao lại nỡ lòng làm tổn thương bọn họ...
Bản thân lính gác cũng không hề muốn nhìn thấy chuyện như này xảy ra, kỳ cuồng loạn luôn bùng nổ rất bất ngờ, một khi có biểu hiện xuất hiện, nếu không có dẫn đường trấn an thì lính gác không có bất kì biện pháp gì để chống lại loại bản tính này, trong kỳ cuồng loạn cũng không thể khống chế chính mình.
Chờ khi khôi phục lý trí, nhìn thấy dẫn đường bị tổn thương nên sợ hãi nhìn mình, nhìn thấy đủ loại hậu quả tồi tệ mình tạo nên, cảm giác hối hận vô tận này, sợ hãi và chán ghét chính mình, giống như thủy triều bao phủ lấy người ta.
Lính gác vẫn luôn khắc ý muốn bảo vệ dẫn đường vào trong gen mình, tinh thần cuồng loạn làm tổn thương dẫn đường là hành vi phản bội thiên tính của lính gác, có thể tưởng tượng được đó là thống khổ lớn bao nhiêu.
Hơn nữa bị cắn hỏng còn là thân thể của chính y, trong khoảng thời gian ngắn, lòng Ứng Trật càng nghẹn lại.
Y chậm rãi thả cổ tay Toại Hồi ra, ngồi dậy khỏi mặt đất. Toại Hồi vẫn giữ tư thế bị áp chế như trước, chỉ thu lại một bàn tay, yếu ớt vỗ về từng miệng vết thương phóng túng trên cổ.
Cũng tốt, Ứng Trật nghĩ thầm, lần hoán đổi linh hồn này thực sự có ý nghĩa giáo dục phi thường, để dẫn đường trải nghiệm cảm giác không thể khống chế và hối hận của lính gác, cũng khiến lính gác trải nghiệm sự bất lực và sợ hãi của dẫn đường.
“Xin lỗi.” Toại Hồi bỗng nhiên nói, tóc dài che khuất đôi mắt hắn, khiến người ta không thể nhìn thấy biểu cảm hiện tại của hắn.
“Nếu cảm thấy có lỗi thì mau nghĩ cách đổi thân thể chúng ta về đi.” Ứng Trật nhắm mắt thở hổn hển, l*иg ngực phập phồng lên xuống, rất bất đắc dĩ.
Thật là mất mặt, y là một dẫn đường loại hình công kích, lại bị một lính gác cuồng loạn mức độ nhẹ cắn đến mức máu me đầm đìa... Nếu lúc này y còn ở trong thân thể của mình, dù Toại Hồi có bạo phát tinh thần cuồng loạn, Ứng Trật cũng có cách để toàn thân rời đi.
Đa số dẫn đường đều là loại hình thuần chữa trị, bởi vì trời sinh có năng lực thấu cảm cao, khiến bọn họ có thể dựa vào cảm giác thấu cảm với cảm xúc và nhu cầu của lính gác tốt hơn, do đó giúp bọn họ củng cố các giác quan mạnh mẽ hơn và chải vuốt cũng như chữa trị cho thế giới tinh thần của lính gác.
Nhưng mà cũng có một bộ phận dẫn đường đặc thù, trời sinh bọn họ đã không có cảm giác thấu cảm hoặc là năng lực thấu cảm với lính gác khá kém, những dẫn đường này cũng có thể chữa trị phụ trợ cho lính gác, chỉ là thường làm nhiều công ít, cần mất nhiều sức lực hơn, nhưng bọn họ lại có năng lực khác lợi hại hơn, đó là dùng tinh thần lực để tiến hành công kích thế giới tinh thần của lính gác.
Ứng Trật là một trong số đó.
Tuy y là dẫn đường cấp A, lại có thực lực cân sức ngang tài với nhóm dẫn đường cấp S.
Y nghỉ ngơi một hồi rồi đứng lên, lấy ra sách hướng dẫn trong ngăn tủ, đối chiếu với cách mở máy tạo tiếng ồn trắng đã phủ bụi nửa năm. Tiếng mưa phùn nhẹ nhàng giúp thần kinh y thả lỏng, Ứng Trật thở phào nhẹ nhõm, tiện thể lấy ra hòm thuốc nhỏ để dưới bàn trà: “Bôi thuốc lên cổ đi.”
Toại Hồi không nói gì, chỉ tháo xuống vòng cổ rách nát, cảm nhận được tăm bông thấm cồn i-ốt lạnh lẽo từng chút từng chút dừng trên miệng vết thương của hắn. Hắn rời tầm mắt, nhìn tới ánh mắt chăm chú của Ứng Trật, không chớp mắt nhìn vết thương của hắn, lại thấy Ứng Trật cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của hắn mà đột nhiên ngước mắt lên, đáy mắt xẹt qua cảm giác mất tự nhiên: “Tôi... lần đầu tiên làm, thế giới tinh thần của cậu lại loạn như vậy, không khống chế tốt nên xuất hiện tinh thần cuồng loạn, làm cậu bị thương... cả hai chúng ta đều có chỗ sai.”
“...”
Dáng vẻ Toại Hồi vẫn yên lặng ít lời, không rên một tiếng, mãi đến khi Ứng Trật dán băng gạc, kết thúc trị liệu, hắn mới giơ tay sờ lên phần cổ được y dùng băng dán lại, tóc dài che lại biểu cảm, bỗng nhiên, hắn lại ngẩng đầu, nói: “Ứng Trật, tôi nhớ lại... ngày hôm qua mọi thứ đều như ngày thường, nếu nói có chuyện gì đặc biệt thì chỉ có sau khi tôi học buổi chiều xong, tôi lên sân thượng hóng gió, ngủ một giấc, chờ đến khi trời tối thì mới về ký túc xá.”
“Sân thượng?” Ứng Trật bắt được điểm quan trọng, muốn nói tới cơ hội thay đổi linh hồn, thì giao điểm hành động của y và Toại Hồi nhất định là mấu chốt. “Chiều hôm qua tôi cũng đi qua sân thượng, sân thượng của khu dạy học số 2, phải không?”
Toại Hồi gật đầu.
“Khi đó, cậu có thấy tôi không?”
Toại Hồi lại gật đầu: “Tôi có thấy cậu, đang ở cùng một lính gác.”