Ứng Trật từng đọc tư liệu về học sinh nhận trợ cấp này, có ấn tượng mơ hồ với dẫn đường này. Ánh mắt xẹt qua họ tên của cậu ta trên bảng công tác, thái độ Ứng Trật bình thản gật đầu: “Xin chào, Ino.”
Khuôn mặt của Toại Hồi vốn lạnh nhạt, phản ứng cũng bình thản, cũng rất phù hợp với biểu hiện ổn định thận trọng hàng ngày của của Ứng Trật.
Kỳ quái là, Ino cũng không vui vẻ trò chuyện với Ứng Trật như trong phỏng đoán của y, lại kiêng dè cúi đầu, bộ dáng như không muốn dính dáng nhiều tới y.
Quan hệ xã hội của Toại Hồi kém thế nào là qua đây có thể thấy được chút.
Ứng Trật cũng lười nghiên cứu nguyên nhân trong đó, chỉ là kéo ấn tượng nguyên bản về Toại Hồi suýt chút nữa đã thả lỏng lại tăng lên lần nữa. Hơn nữa quan hệ hai người này không tốt cũng tiết kiệm công sức y phải hàn huyên, vì thế Ứng Trật cũng lạnh mặt đẩy đồ về trước. “Tính tiền.”
“Được.” Ý thức công việc của Ino vẫn tốt, tuy rằng thoạt nhìn không thích Toại Hồi, nhưng vẫn có nề nếp quét đồ, nói: “Ngài mua 4 món, tổng giá tiền là...” Cậu ta tạm dừng một chút. “3340 đồng.”
“Lấy thêm một bộ đồ lót cùng loại như này, vớ và qυầи ɭóŧ thì mỗi loại lấy năm cái, màu sắc khác nhau.” Giọng điệu Ứng Trật vững vàng nói. “Tính tiền lại lẫn nữa đi.”
“... Được.” Ino cúi đầu thao tác trên giao diện thu tiền. “Tổng là 6240 đồng, tôi thêm mã giảm giá cho cậu, 6004, cậu muốn trả thế nào?”
Cậu ta không hỏi trực tiếp, nhưng suy nghĩ đã viết hết trên mặt: Tên này lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Ứng Trật đã dùng hành động để trả lời là trả thế nào, mời kẻ có tiền tới, sắc mặt y thản nhiên xua tay với người bên cạnh, ý bảo quẹt thẻ đi.
Nhưng mà hành động này ở trong mắt Ino, lại là con chó hoang dã bò ra khỏi khe suối đang kiêu căng ngạo mạn sai phượng hoàng vàng ròng trong thành trả tiền cho hắn, biểu tình nhướng mày càng như ‘tiểu nhân đắc chí’.
Động tác chủ tịch ‘Ứng Trật’ chỉ hơi do dự một chút, ‘Toại Hồi’ sẽ bực bội dùng ngón trỏ gõ gõ lên mặt bàn thu ngân, thúc giục nói: “Nhanh lên.”
Nghe tiếng quát lớn, đồng tử Ino kinh ngạc co rụt lại, thậm chí còn không tự chủ nín thở.
Dưới ánh mắt chăm chú sợ hãi của cậu ta, ‘Ứng Trật’ nâng máy trạm lên, quẹt thẻ thanh toán.
“...”
Ứng Trật mất kiên nhẫn đứng ở một bên, nhìn Toại Hồi thực sự cầm cái túi giấy lên, nhét mấy bộ quần áo thủng lỗ chỗ vào, tròng mắt chuyển động, bỗng nhiên thấy tầm mắt Ino lén lút chuyển qua lại giữa hai người bọn họ, vẻ mặt có hơi vặn vẹo, đỉnh đầu còn có hai lỗ tai có màu và hoa văn chuột Thiên Trúc ngoi lên.
Trực giác của Ứng Trật nói với y rằng cậu ta đã hiểu lầm cái gì rồi, nhưng dường như rất khó để xóa bỏ hiểu lầm này.
Nghĩ một hồi, trước khi đi, Ứng Trật trầm giọng nhắc nhở nhân viên thu ngân này: “Đừng ra ngoài nói bậy.” Để phù hợp với thiết lập tính cách của Toại Hồi, nửa câu sau của y vừa âm u vừa độc ác, uy hϊếp: “Để ý cái miệng của cậu đi!”
“...” Sắc mặt Ino càng thêm cứng đờ, hoang mang rối loạn gật đầu, không dám nói thêm nửa lời.
...
Hai tiết kiểm tra buổi chiều, Ứng Trật làm bài càng cẩn thận hơn chút, nghiêm khắc khống chế xác xuất chính xác ở mức đạt tiêu chuẩn, không dám làm nhiều bài, vắt óc nghĩ làm thế nào để khống chế điểm.
Y bớt thời giờ để tự hỏi, chỉ cần Toại Hồi có thể làm bài thi đạt tiêu chuẩn là điểm của y vẫn còn có thể cứu chữa, Chỉ sợ là ngay cả 90 điểm mà Toại Hồi cũng không đạt được, vậy thì sau này y có muốn cứu lại cũng không có chỗ xuống tay.
Trong trò chơi gian nan khống chế điểm này, Ứng Trật kết thúc toàn bộ bài kiểm tra văn hóa, lúc này y không ở lại dưới khu dạy học chờ Toại Hồi, mà trực tiếp ra cổng trường, đi về hướng chung cư y thuê ở ngoài tháp.
Kiểm tra buổi chiều thường gấp hai lần buổi sáng, cho dù giữa trưa có bổ sung nước bọt thêm một lần, thì tác dụng của giấy sợi ở cổ cũng đã đến cực hạn rồi. Dọc đường về nhà đầu Ứng Trật càng ngày càng đau, lúc vào thang máy đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, chỉ bằng ấn tượng cũ để tìm được cửa phòng, mật mã còn nhập sai mất vài lần.
Đau đớn đến mức trước mắt chuyển thành một màu đen, không nhìn thấy cái gì, mãi đến khi ngửi được chất dẫn đường còn sót lại trong phòng thì cơn đau đầu mới giảm bớt đi nhiều.
Lần đau đầu này không giống buổi sáng lắm, trước đó chỉ là đau đớn mãnh liệt thuần túy, khiến người ta nóng nảy muốn hỏng mất, mà hiện tại là đau nhức âm ỉ, khiến người ta hoảng hốt choáng váng, ý thức mơ hồ.
Mồ hôi mỏng làm ướt trán Ứng Trật, tóc dính trên trán, y nắm chặt cổ áo, nhẫn nhịn thở hổn hển, không chút sức lực, không chống đỡ nổi, chậm rãi dựa vào tường trượt xuống mặt đất ở huyền quan, ngồi liệt trên thảm. Y cố gắng nâng mi lên, tầm mắt suy yếu tìm kiếm, muốn xem xem trong nhà còn có cái gì còn sót lại chất dẫn đường của mình không.
Sau một lúc tìm kiếm lại không có kết quả, Ứng Trật oán giận gọi tới máy trạm của Toại Hồi. “Cậu ở đâu? Dù là bò thì cũng phải bò tới nhà rồi mới đúng.”
Tiếng thở dốc của Toại Hồi rất nặng, nghe ra được là hắn cũng đang dốc sức chạy về phía chung cư bên này: “Cảnh Tế Chu cứ luôn quấn lấy tôi, tôi không biết từ chối thế nào, may mắn sau đó cậu ta nhận được điện thoại có chuyện đột xuất nên đi rồi... rất đau sao?”
“Đây là thân thể của cậu, chẳng lẽ cậu không biết đau thế nào sao?” Ứng Trật nhắm mặt lại, trán nổi lên gân xanh vì nhẫn nhịn đau đớn. “Sao cứ luôn không tìm dẫn đường để chải vuốt thế giới tinh thần thế? Cậu điên rồi sao?”
“...” Toại Hồi không nói gì, đầu bên kia chỉ còn lại tiếng thở dốc.
Ứng Trật phẫn hận treo máy, vì đau đớn mà cuộn tròn thân thể, đại não càng mơ màng. Không biết qua bao lâu, trong lúc hoảng hốt, y nghe được tiếng cửa phòng mở ra, ánh sáng từ khe hở không ngừng mở rộng, một bóng người tới gần, theo sau chính là một hơi thở thơm mát nhẹ nhàng.
Mùi hương đẹp đẽ cứ vậy dưới sự không chút phòng vệ của y mà quanh quẩn bên Ứng Trật, bao vây lấy y, đánh thẳng vào sâu trong linh hồn y, Ứng Trật như người khát nước gặp được dòng suối trong trẻo, đại não trống rỗng, chỉ có bản năng đói khát, y gian nan nâng cánh tay, vùi mặt vào cổ người trước mặt.