Giao Dịch Rập Khuôn Của Dẫn Đường

Chương 14

Thân thể của Toại Hồi rất rắn chắc, màu da cân xứng khỏe mạnh, vai rộng eo hẹp, cổ thon dài, cơ bụng và đường nhân ngư cũng rất rõ ràng, cơ ngực cũng rất căng đầy, chân lại dài như muốn chọc tức chết người, đường cong cơ bắp mượt mà, tràn ngập sức mạnh và sức sống, là trạng thái thân thể vô cùng lý tưởng của lính gác.

Kì thật bao gồm cả gương mặt này cũng không tệ, khuôn mặt và ngũ quan đều đứng top 1, chỉ là kiểu tóc chẳng ra gì, Ứng Trật gạt một đầu tóc ngắn như bị chó gặm, cảm giác là Toại Hồi tự lấy kéo cắt.

Ngoại trừ cái này, còn có qυầи ɭóŧ đã không còn độ co dãn, cùng với đôi tất đã có hai cái lỗ, khiến cho thân thể hoàn mỹ này thêm cảm giác buồn cười.

Ứng Trật vô cùng bất đắc dĩ ngồi trên ghế dài phòng thử đồ, lại khắc sâu nhận thức về hai chữ nghèo khó trong học sinh nghèo khó nhận trợ cấp này. Nhưng Ứng Trật nhớ rõ ràng nhóm học sinh nhận trợ cấp vốn không nghèo đến mức như Toại Hồi, mọi người đều rất bình thường, hơn nữa mặc đồng phục, nếu không quen thì đi trên đường không thể phân biệt được ai là học sinh nhận trợ cấp và ai là người bản địa, dù sao cũng không có thẻ bài gắn trên đầu.

Hơn nữa nhóm học sinh nghèo khó cấp S sau khi vào trường còn được người của hào môn vọng tộc hoặc là xí nghiệp lớn đầu tư, chi trả toàn bộ chi tiêu trong thời gian ở trường, thậm có vài người có thân phận thích hợp sẽ được nhận làm con trai, con gái nuôi, đổi lấy hiệu lực người đặc chủng sau tốt nghiệp.

Người đặc chủng và người thường so với nhau sẽ là tỉ lệ 1:1000, cấp S thì càng hiếm thấy, bọn họ đại diện cho sự quý hiếm và vinh quang.

Y nhìn về “mình” trong gương, đột nhiên phát hiện trên qυầи ɭóŧ cũng có một cái lỗ.

“...” Không sai, chỉ có Toại Hồi mới thế này, hắn là kỳ lạ nhất.

Ứng Trật yên lặng thay quần áo, đi ra ngoài chọn thêm một cái qυầи ɭóŧ và một đôi vớ, cuối cùng dứt khoát thử một đôi giày mới, định đổi mới toàn thân Toại Hồi.

Toại Hồi ở ngoài phòng thay đồ chờ y, khi nhìn thấy trong tay Ứng Trật cầm một túi qυầи ɭóŧ mới, theo bản năng ‘soạt’ một cái đứng lên.

“Ngại à? Muộn rồi, cái gì tôi cũng thấy hết rồi.” Mặt Ứng Trật không chút biểu cảm liếc nhìn hắn. “Nhìn qua cái lỗ trên qυầи ɭóŧ cậu đấy, nhìn không sót cái gì.”

Môi Toại Hồi mím chặt hơn, sắc mặt cứng đờ, chỉ có một đôi tai đỏ đậm lộ ra giữa mái tóc bạc mới nói thật tiếng lòng của hắn.

Ứng Trật cũng không kích động hắn nữa, phần lớn nhóm học sinh nhận trợ cấp đều rất mẫn cảm, lúc phát trợ cấp, không người nào chịu kí tên, một đám người rắn rỏi thiết cốt, nói bọn họ dù nghèo nhưng chí không nghèo, nói tháp chớ khinh thiếu niên nghèo, mời mang tiền cho những người cần giúp đỡ hơn. Người phụ trách bộ môn cùng với hội học sinh phụ trách đăng ký chỉ có thể lén lặng lẽ đi tìm, còn bị mấy học sinh nhận trợ cấp trong đó nói có phải xem thường tạo hóa tương lai của bọn họ không, thật sự là khổ muốn kêu thấu trời.

“Tôi sẽ trả tiền lại cho cậu.” Toại Hồi cứng rắn lạnh lùng nói.

Lần đầu tiên Ứng Trật biết thân thể của y lúc thẹn thùng thì tai sẽ đỏ. “Cậu định trả thế nào, vừa học vừa làm? Cậu đã điền đơn xin việc hỗ trợ học tập rồi sao?”

“... Chưa.”

“À.” Ứng Trật nghĩ tới vấn đề thế giới tinh thần của Toại Hồi, cũng có thể hiểu được. “Tôi nhớ là bên phòng y tế cũng có vị trí công việc, rất thích hợp với cậu, có thể được chẩn đoán trị liệu và thuốc men miễn phí, nhưng mà rất phỏng tay, nếu cậu trực tiếp xin thì có thể không xin được...”

Y ngước mắt nhìn về phía Toại Hồi. “Học kỳ sau tôi lưu ý giúp cậu một chút.”

“...”

Dù là vì mua đồ cho Toại Hồi hay là lấy lòng ban ơn giúp hắn lưu ý vị trí hỗ trợ học tập đều không phải là Ứng Trật thừa lòng đồng tình mà thấy thương cảm cho Toại Hồi, mà vì trước mắt y và Toại Hồi hoán đổi thân thể với nhau, có rất nhiều chuyện cần Toại Hồi phối hợp, đương nhiên phải cho chỗ tốt ổn định cho tên lính gác này.

Ứng Trật cũng không phải người ôm tâm lý may mắn, có thể tìm được cách hoặc là ngủ một giấc ngày mai thân thể tự động đổi trở lại thì tốt nhất, nhưng y cũng muốn chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất là không thể đổi trở về được, như vậy thì y cần phải có quan hệ tốt với Toại Hồi, ít nhất là hai người không thể trở mặt với nhau.

Một chút ơn huệ nhỏ đổi lấy sự bắt đầu của tình hữu nghị, trăm lợi không hại.

Huống chi Toại Hồi còn là cấp S trung cấp, là người đặc chủng có thực lực xuất sắc tuyệt đối, trước kia Ứng Trật có thành kiến với hắn, không muốn tiếp xúc nhiều, nhưng hiện tại đã thay đổi, cho rằng kì thật cũng không thể ở chung với đối phương, vậy thì cần phải dùng thái độ tích cực để có quan hệ tốt với người ta.

Trước lúc Ứng Trật suy tư lại nghĩ tới một vấn đề, nếu y và Toại Hồi mãi mãi không đổi về được, thì người đến phòng y tế vừa học vừa làm lại chính là y.

Cũng không biết mình nói với cha mẹ chuyện hoán đổi linh hồn thì bọn họ có thể tin tưởng không...

Nhưng Ứng Trật chưa định lập tức báo với bọn họ, tin hay không là một chuyện, cha mẹ bận rộn và vắng mặt đã sớm khắc vào xương cốt hắn một loại phản xạ có điều kiện, Ứng Trật đã quen tự mình xử lý mọi phiền toái, nhưng y vẫn nghĩ tới chuyện chuẩn bị vài bí mật cá nhân mà chỉ có Ứng Trật chân chính mới biết được, dùng để chứng minh thân phận của mình khi đứng trước mặt người thân cận ở sau này.

Rất nhanh, Ứng Trật đã mặc một bộ đồ mới từ đầu đến chân, cầm theo mấy bộ đã cắt nhãn đi tới trước quầy tính tiền. Quần áo cũ của Toại Hồi, y còn định ném vào thùng rác bên cạnh, nhưng Toại Hồi lại khăng khăng muốn lấy một túi mua đồ bỏ vào để mang về.

“Đều đã hỏng hết rồi, cậu còn mang về làm gì? Giặt rồi mặc tiếp à?”

“... Cậu đừng động vào.” Toại Hồi có hơi không giữ được biểu cảm, lúc nói chuyện thì nghiến răng nghiến lợi.

Trước quầy tính tiền, một dẫn đường vóc dáng thấp bé ngẩng đầu lên nhìn, thấy người đứng trước mặt, khóe miệng nở nụ cười thương mại đột nhiên chuyển sang kinh ngạc: “Toại Hồi?”

Nghe được tên, Ứng Trật và Toại Hồi đồng thời quay đầu, đáy mắt Toại Hồi tràn đầy sự xa lạ, Ứng Trật lại lập tức đối chiếu số thứ tự của người này và thân phận của đối phương, là học sinh cấp S nhận trợ cấp lớp 2.

Chờ khi nhìn thấy người đàn ông đứng bên người ‘Toại Hồi’, vẻ kinh ngạc trên mặt dẫn đường hoàn toàn chuyển thành cực kì kinh ngạc: “... Chủ, chủ tịch Ứng?”

Hai người đứng song song định kéo giãn khoảng cách giả bộ như không quen biết cũng đã chậm: “...”

Quên mất nhân viên thu ngân của cửa hàng mặt tiền trong trung tâm thương mại trường cũng là một công việc hỗ trợ học tập cho học sinh.