Giao Dịch Rập Khuôn Của Dẫn Đường

Chương 13

Nhưng dù không thể đấu tranh cho Toại Hồi thì Ứng Trật cũng phải nói cho rõ ràng, Y không rảnh lo xử lý Ayler, xoay người lôi Toại Hồi đi, vừa đi vừa chất vấn hắn: “Cậu có ý gì? Sao bắt chước cách nói chuyện của tôi là cứ phải bóp giọng nói ghê tởm như vậy hả, là cố ý muốn ô uế hình tượng của tôi hay là muốn khiến người khác thấy tôi bị thần kinh hả?”

“Không phải.” Toại Hồi thuận theo đi sau Ứng Trật, tùy ý dẫn đường không quay đầu lại nắm tay mình rẽ trái rẽ phải trên đường.

Ánh mắt hắn dừng trên đôi tay nắm lấy nhau của hai người, tay Toại Hồi thô ráp hơn Ứng Trật nhiều, khớp xương cũng thô hơn, màu da thì tối hơn chút, nhưng vì lính gác trao đổi chất nhanh, năng lực tự chữa trị cũng mạnh, không có miệng vết thương nào, trên đốt ngón tay thon dài của Ứng Trật lại có một vết sẹo, vừa mới kết vảy, không biết là vì sao lại bị thương.

Toại Hồi âm u nhìn chằm chằm cái vết sẹo chướng mắt này, nếu tầm mắt có thể hóa thành thực thể thì sẽ là hắc ám đặc sệt vừa sắc bén vừa giận dữ vô cùng vô tận.

Nhưng khi ánh mắt hắn càng thêm nặng nề, Ứng Trật bỗng nhiên quay đầu qua, cảm xúc dưới đáy mắt Toại Hồi lập tức tan thành mây khói, hắn nhanh chóng nhìn về cây xanh hai bên đường, không nói một lời.

“Lúc cậu và Cảnh Tế Chu nói chuyện sao không bóp giọng mà nói?” Ứng Trật nghi hoặc. “Sao cứ cố tình lúc nói với Ayler lại ghê tởm vậy?”

“Bởi vì...” Toại Hồi nhỏ giọng giải thích. “Lúc cậu nói chuyện với hắn ta đúng là kiểu như thế.”

Ứng Trật không nhịn được dừng bước chân, xoay người giận dữ mắng: “Cậu đang nói chuyện quỷ gì thế?”

Toại Hồi cũng dừng lại theo, đối mặt với tầm mắt của y, mặt không biểu cảm hỏi: “Chẳng lẽ cậu không gọi hắn ta là anh Ayler sao?”

“Tôi gọi hắn ta là anh Ayler khi nào?” Ứng Trật cực kì tức giận. Y vẫn luôn tự nhận được giáo dục tốt, nói chuyện với ai cũng nho nhã lịch sự, nhưng hôm nay lại bị Toại Hồi chọc giận nhiều lần đến mức giọng điệu cũng không tốt nổi. “Cậu tưởng đang diễn phim thần tượng mơ mộng à?”

“...” Toại Hồi hỏi lại. “Không phải sao?”

“Không.” Sắc mặt Ứng Trật nghiêm túc nói. “Ai buộc tội thì tự đưa ra chứng cứ, tôi sẽ không rơi vào bẫy rập phải tự thanh minh tội danh đâu.”

Toại Hồi hơi chần chờ một hồi: “... Mỗi lần cậu nói chuyện với hắn ta, giọng điệu đều đặc biệt dịu dàng, hắn ta còn gọi cậu là Tiểu Trật.”

“Đó là cách gọi khách sáo giữa chúng tôi.” Ứng Trật cắn răng. “Có biết hai chữ khách sáo viết thế nào không?”

“Khách sáo?” Toại Hồi khó hiểu. “Cậu không phải là vị hôn phu của hắn ta sao?”

“Tôi là vị hôn phu của hắn ta khi nào?” Ứng Trật cảm giác y và Toại Hồi giao lưu như ông nói gà bà nói vịt. “Rốt cuộc là tin đồn vô căn cứ từ đâu thế?”

“Chính miệng Ayler nói.”

“Hả?”

“Ayler nói hai người đã có hôn ước được cha mẹ sắp xếp, còn nói hai người đã sớm trộm qua lại trong tối... là cậu thích hắn ta trước, chủ động theo đuổi hắn ta.” Khó có lúc Toại Hồi nói nhiều.

Ứng Trật: “...”

Phản ứng đầu tiên của Ứng Trật là không tin Ayler sẽ nói hươu nói vượn ở sau lưng y như vậy, dù sao Ayler ở trước mặt y đã giữ hình tượng tốt suốt mười năm, nhưng kết hợp với hành vi sáng nay và vừa rồi của Ayler, Ứng Trật lại cảm thấy người này ở trước mặt và sau lưng lại là hai gương mặt có thể làm ra loại chuyện trà xanh cấp thấp thế kia.

“... Đều là nói bậy hết.” Trước mắt Ứng Trật còn ốc chẳng mang nổi mình ốc, lười so đo nhiều nữa. “Dù sao hiện tại cậu phải nhớ cho kĩ, những thứ đó đều là giả, tôi và Ayler không có quan hệ vượt quá bạn bè hết, hơn nữa nếu cậu nói mấy chuyện này đều là thật thì từ nay về sau tôi và hắn ta sẽ chẳng có quan hệ gì hết.”

Toại Hồi không nói gì, chỉ yên tĩnh nhìn Ứng Trật, mãi đến khi người sau bất mãn liếc hắn một cái: “Nghe rõ chưa?”

“Ừ.” Toại Hồi gật đầu.

Lính gác thông minh hiểu chuyện khiến Ứng Trật rất vừa lòng, từ trước đến nay y luôn thích giao lưu với người nghe lời. Thả tay ra, Ứng Trật chỉ tới một tòa kiến trúc cách đó không xa, đó là trung tâm thương mại trong tháp, bên trong có thể nói là cần gì cũng có, không khác gì với trung tâm thành phố. “Tôi muốn đi mua ít đồ, cậu trả tiền, quẹt thẻ của tôi.”

Toại Hồi không nói một lời đi sau Ứng Trật, mãi đến khi thấy y đi vào cửa hàng đồ lót của lính gác, cầm lên từng kiểu dáng một, lúc này mới nghi hoặc hỏi: “Cậu muốn mua đồ lót của lính gác?”

“Không thì sao?” Ứng Trật kéo cổ tay áo khoác lên, cho hắn xem máu đen dính bên trong đồ lót bên trong. “Không mặc được nữa.”

“Một bộ khác ở ngoài ban công hẳn là khô rồi.” Toại Hồi nói.

“...” Ứng Trật rất bất đắc dĩ nghiêng người nhìn hắn. “Nhất định phải để tôi nói rõ à? Rất nát, rất cũ, tôi không hề muốn mặc. Yên tâm, tôi trả tiền không cần cậu trả.”

“nhưng mà.” Toại Hồi hơi tạm dừng, thấp giọng nói. “Không chừng chúng ta ngủ một giấc lại đổi về rồi, không cần thiết phải mua mới.”

“Vậy coi như tôi mua cho cậu đi.” Ứng Trật đẩy tay Toại Hồi ra. “Đừng phiền, tôi thấy hình thể chúng ta không khác nhau lắm, đều là số đo này nhỉ?”

Y không hiểu những kiến thức về đồ lót của lính gác, nhưng đồ đắt nhất định có lý do vì sao đắt, cứ chọn đồ có giá cao nhất kia, thong thả ung dung gỡ bộ từ trên giá áo xuống, xoay người định đi tìm phòng thay đồ.

Còn chưa chờ y đi được hai bước, Toại Hồi đột nhiên nắm lấy cổ tay y: “Cậu muốn đi thay quần áo?”

“Đúng vậy.” Ứng Trật không rõ y biết rồi còn cố hỏi làm gì.

“...” Toại Hồi muốn nói lại ngưng, đối diện với y. “Thay đồ...”

Cuối cùng Ứng Trật cũng phản ứng lại, muốn thay quần áo thì phải cởϊ qυầи áo trước, còn phải cởi sạch sẽ, chỉ còn sót lại đúng một cái qυầи ɭóŧ, lúc này y sẽ nhìn sạch thân thể của Toại Hồi.

Tuy rằng đều là nam, nhưng lính gác và dẫn đường vẫn là khác phái.

... Hình như có chút không ổn.

“Vậy làm sao bây giờ?” Ứng Trật hỏi. “Cũng không thể cả quá trình tôi nhắm mắt lại, còn cậu thì vào thay giúp tôi chứ?... thế tối tắm rửa thì sao?”

“Tắm rửa?” Toại Hồi nhíu mày.

Ứng Trật đột nhiên nhớ tới vấn đề vệ sinh cá nhân rất không xong của nhóm học sinh nhận trợ cấp này, nghiêm túc nhắc nhở: “Cậu phải tắm mới được lên giường của tôi.”

“...” Toại Hồi mím môi, không nói gì.

Ứng Trật nghĩ nghĩ: “Dù sao chúng ta cũng hoán đổi thân thể rồi, có vài chi tiết cũng không cần để ý. Dù gì chúng ta đều cùng là nam, cũng không đến mức quá xấu hổ.”

Nói xong y cũng xoay người vào phòng thử đồ, Toại Hồi cũng không cản y lại nữa, chỉ là dùng ánh mắt phức tạp ở sau lưng nhìn y, vành tai giấu sau tóc có hơi phiếm hồng.

Aveline Q (Editor): Bắt quả tang Thái Tử đùa giỡn lưu manhhhhh :vvv với cả khúc Thái Tử giải thích chuyện của mình với chó lông vàng rất giống ông chồng bị bắt gian đang cố giải thích với vợ : Vợ ơi anh oan quá :>