Đồ ăn rất khó ăn, Ứng Trật nhai súp lơ nhạt nhẽo, nhạt như nước ốc, nhưng thật sự rất đói, không biết từ bao giờ đã tiêu diệt núi cơm nhỏ sạch sẽ rồi.
Chờ khi rời khỏi nhà ăn, y tùy tiện tìm một rừng cây nhỏ yên tĩnh ngồi xuống. Thời tiết tháng năm vẫn hơi lạnh với dẫn đường nhưng với lính gác mà nói thì rất thoải mái, y yên tĩnh hơi ngẩng đầu lên, cảm nhận gió nhẹ phơ phất qua gương mặt, chờ học sinh ngoan Cảnh Tế Chu về phòng học ôn tập, sau đó Toại Hồi theo tung tích y tìm tới.
Nhưng khiến Ứng Trật không ngờ là người tìm tới trước không phải là Toại Hồi, mà một một người quen cũ khác.
Ứng Trật chợt mở mắt ra, một đôi mắt lạnh lẽo sắc bén nhìn chăm chú vào lính gác tóc vàng cách y không xa, Ayler.
Một con chó lông vàng đứng bên chân lính gác, hơi cong người, khoe khoang hàm răng đầy ắp, trạng thái muốn công kích. Trên đỉnh đầu Ayler là hai cái tai nhọn cúp về sau, vẻ mặt cùng đầy ý thù địch: “Toại Hồi, rốt cuộc mày đã nói gì với Ứng Trật?”
“...” Ứng Trật nhìn chăm chú vào con chó lông vàng vẻ mặt hung ác, chậm rãi đứng lên, theo bản năng cũng muốn triệu hồi tinh thần thể của y ra. Nhưng kì quái là, y cũng không cảm nhận được bất kì sự hồi đáp nào trong thế giới tinh thần.
Y bỗng nhiên nhớ tới, y đã bị hoán đổi linh hồn, chịu kích động lớn như vậy, đỉnh đầu và xương cụt y cũng không xuất hiện trạng thái dung hợp với tinh thần thể.
Chẳng lẽ là tinh thần thể của Toại Hồi ý thức được y cũng không phải là chủ nhân chân chính của nó nên cự tuyệt đáp lại sao?
Bộ dáng Ứng Trật tự hỏi vào đáy mắt Ayler lại thành làm lơ và khinh miệt hắn ta, hắn ta vốn ghét tên lính gác này, thù mới hận cũ chồng lên nhau, khiến hắn ta cực kì tức giận: “Đám rác rưởi tụi mày đến từ khu rác rưởi thì nên thành thật ở thùng rác đi...”
Hắn ta vừa mắng vừa đi tới hướng Ứng Trật, tay phải siết lại, giơ cao lên trước mắt Ứng Trật.
Nhưng khoảnh khắc nắm đấm rơi xuống, tròng mắt Ứng Trật chuyển động, chuẩn xác không sai lầm giơ tay đỡ một quyền này. Ayler sửng sốt, dường như chưa từng nghĩ tới Toại Hồi sẽ phản kháng, tay phải bị y giữ chặt cứ chậm chạp không có động tác tiếp theo.
“Mày còn dám...”
Ứng Trật thu hết phản ứng của hắn ta vào trong mắt, âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ Ayler vẫn luôn ngầm bắt nạt học sinh nhận trợ cấp là Toại Hồi à, mà Toại Hồi đường đường là lính gác cấp S, lại bị cấp A như Ayler đánh mà không đánh lại sao?
Vì sao?
Có nhược điểm trên tay hắn ta, bị uy hϊếp à?
Hay là phản kháng chỉ nhận được hậu quả càng xấu hơn?
Trong đầu y đột nhiên xuất hiện khung cảnh sáng hôm nay Ayler túm tóc y, hung hăng đập đầu y vào tường.
Ứng Trật và Ayler quen biết nhau mười năm, quan hệ chưa tính là thân mật bao nhiêu, nhưng nói một câu bạn bè vẫn được, trong ấn tượng của y, tính cách Ayler vẫn luôn giống như tinh thần thể của hắn ta, là một ánh mặt trời rộng rãi, là hình tượng anh trai nhà bên, dịu dàng lương thiện, gặp ai cũng cười ha ha.
Cái trán bị trầy da lại nhói đau, ánh mắt Ứng Trật rung lên, trở tay khống chế tay phải Ayler, vọt tới phía sau hắn ta, sau đó đầu gối hung hăng đập vào sau eo hắn ta, không chút lưu tình đá Ayler lên mặt đất.
Ứng Trật không chút khách sáo với hắn ta, giây tiếp theo, đế giày trực tiếp giẫm lên cái gáy Ayler, từ trên cao nhìn xuống, đầy vũ lực nghiền trái nghiền phải.
Đúng là một tên vừa ngu vừa xấu xa, nếu trong tháp có trường hợp bắt nạt, nếu bị tố giác, dưới tình huống nghiêm trọng, thậm chí còn ảnh hưởng tới con đường làm quan của bậc cha chú, đặc biệt là những gia đình có thân phận mẫn cảm như bọn họ, sao Ayler lại làm ra loại chuyện tự hủy ngu xuẩn như thế này?
“Tôi không nói gì với Ứng Trật cả.” Ứng Trật phỏng theo giọng điệu lạnh lẽo của Toại Hồi, mười phần khí thế. “Sau này cậu bớt tới gây chuyện với tôi đi, nếu không Ứng Trật sẽ không tha cho cậu đâu.”
Chó lông vàng muốn bảo vệ chủ vọt tới, Ứng Trật chú ý tới nó, nhanh chóng nhảy ra tránh khỏi răng nhọn của nó, Ayler mượn cơ hội này gian nan bò dậy khỏi mặt đất, trán cọ sát với gạch bị rách da, miệng vết thương chảy máu, dính bùn đất và cỏ dại trên gạch, nghe có tiếng bước chân đến gần, Toại Hồi trong thân xác Ứng Trật xuất hiện ở cuối con đường trong rừng cây.
Trong chớp mắt sau đó, Ứng Trật lại thấy Ayler vốn định đứng lên cắn chết y trực tiếp ngồi trở lại, che trán tủi thân hoang mang kêu lớn: “Bạn học Toại Hồi, tôi không chọc gì cậu, chỉ muốn giải thích chuyện hồi sáng chỉ là hiểu lầm mà thôi, đột nhiên cậu ra tay làm gì?”
Ứng Trật: “...”
Ứng Trật: “... Chiêu này của cậu có phải trà xanh cấp thấp quá không.”
Ayler chưa từng nghe Toại Hồi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với mình, vô cùng quái dị, nhưng hắn ta không rảnh để ngẫm xem nguyên nhân xuất hiện dị thường này, lực chú ý dồn cả trên người ‘Ứng Trật’ cách đó không xa, nghe tiếng bước chân của đối phương đang chậm rãi đến gần, hoàn toàn làm lơ hắn ta, dừng bên người ‘Toại Hồi’: “Cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Ứng Trật chẳng sao cả, thả tay.
Thân xác lính gác đúng là dùng tốt thật, bình thường y không có cách nào dùng một chân mà đá lính gác cấp A trên mặt đất được, nhất định là vừa nhấc chân thì đã bị nhìn thấu, cần phải dùng tinh thần lực phụ trợ tiến công, công kích tinh thần cũng không phải dẫn đường nào cũng biết, là loại kĩ thuật cần tập trung cao độ, tốn nhiều thời gian, còn lâu mới sảng khoái bằng lính gác vung đao.
Thấy ánh mắt ‘Ứng Trật’ từ đầu tới cuối cứ khóa chặt trên người ‘Toại Hồi’, coi con chó nhỏ lông vàng trên mặt đất như không khí, Ayler im lặng hồi lâu, nghĩ thầm chẳng lẽ mình trà xanh cấp thấp thật à?
Hắn ta vừa kinh ngạc vừa tổn thương ngẩng đầu nhìn về phía ‘Ứng Trật’, chủ động khởi dậy cảm giác tồn tại: “Tiểu Trật, cậu... cậu đừng đột nhiên không để ý tới tôi nữa như vậy, rõ ràng trước đó vẫn tốt mà, có phải tôi làm sai cái gì không?”
Nghe được giọng nói của Ayler, Toại Hồi không thể không liếc nhìn hắn ta một cái, đáy mắt tràn đầy vẻ lạnh nhạt.
Ayler: “...”
Sau đó, Toại Hồi lại do dự ngước mắt nhìn Ứng Trật, dường như đang hỏi ý kiến của y, dò hỏi xem nên xử lý cái tên trà xanh cấp thấp yếu ớt trên mặt đất thế nào.
Ứng Trật muốn Toại Hồi đừng động đến hắn ta, cũng muốn Toại Hồi nương thân phận của y để y cáo mượn oai hùm, nhưng y chần chờ lại mang hàm ý khác trong mắt Toại Hồi.
Sau ba giây yên lặng, chỉ thấy Toại Hồi rũ mắt nói, Ứng Trật đột nhiên có dự cảm bất ổn, nhưng không đợi y ngăn cản, Toại Hồi cũng đã lên tiếng với dáng vẻ làm bộ làm tịch: “Anh Ayler, em không phải có ý này...”
Nếu đây không phải thân thể của y, Ứng Trật tuyệt đối đã tát một cái rồi.
Tác giả có lời muốn nói:
Ứng Trật, ra ngoài cửa phải mượn uy danh của mình để mở đường cho mình, cọp giấy quá uy phong!
Aveline Q (Editor): Tiểu Hồi cứ thích bóp giọng chồng để trêu trai thế nhể :>>> cừi chít