Gặp được một lính gác ngu ngốc coi y cũng ngu ngốc, đang muốn thật giả lẫn lộn, nói ra cũng là chuyện không tốt lành gì. Ứng Trật bất đắc dĩ giải thích với y: “Là thế này, trong vòng huấn luyện sinh tồn, tôi vốn nên bị đào thải, nhưng đột nhiên được một lính gác không biết tên cứu. Lính gác này giúp tôi lấy được vị trí thứ năm, sau đó cầm huân chương dẫn đường của tôi đi. Hình ảnh mà cậu nhìn thấy chính là có một tên ngu xuẩn muốn mạo danh lính gác đó, đổi lấy việc được tôi báo ơn, kết quả lại bị tôi vạch trần, thẹn quá thành giận nên bỏ đi.”
Ứng Trật nghĩ nghĩ: “Chẳng lẽ là hắn ta giở trò quỷ?”
Lúc nói lời này, chính y cũng thấy không tin được, trừ phi chân thân của tên lính gác này là nữ vu trong truyện cổ tích, sau khi bày tỏ tình yêu thì bị vương tử cự tuyệt, sau đó thẹn quá thành giận, tiến hành ma pháp hắc ám trao đổi linh hồn giữa vương tử và dân nghèo.
Mấu chốt là nếu có bản lĩnh lớn đến mức khiến người khác trao đổi linh hồn, thì có gì còn không làm được? Còn câu nệ chút tình cảm nho nhỏ này sao?
Nếu không phải vấn đề ở người thì là vấn đề ở vị trí địa lý?
Ví dụ như từ trường ở sân thượng không đúng, thời điểm hoán đổi vào lúc linh hồn hai người ở riêng trên sân thượng... nhưng rõ ràng là có ba người, vì sao cố tình chỉ có y và Toại Hồi trao đổi linh hồn?
Ứng Trật nói lại với Toại Hồi hoang mang của mình, người sau yên lặng một hồi, nói: “... Có lẽ là vì, tôi và cậu có độ phù hợp cao hơn?”
“Cao sao?” Ứng Trật nghĩ một hồi: “Hình như là rất cao...”
Chỉ khi là lính gác mới dễ dàng cảm giác được mức độ cao thấp của độ phù hợp, bởi vì bọn họ có cách kiểm tra rất trực quan – chất dẫn đường, lực hấp dẫn của chất dẫn đường đối với bọn họ có quan hệ trực tiếp với độ phù hợp.
Còn dẫn đường, ngoại trừ đến kỳ nhạy cảm thì sẽ hơi mẫn cảm ra, những thời điểm khác đều không dễ lưu ý đến độ phù hợp cao thấp thế nào, phần lớn trường hợp bọn họ chỉ quan tâm có phù hợp hay không mà thôi.
Độ phù hợp của lính gác và dẫn đường được chia ra làm ba loại hình, thứ nhất là hoàn toàn không phù hợp, lính gác loại này hoàn toàn không thể cảm giác được chất dẫn đường của dẫn đường, dẫn đường cũng không thể trấn an lính gác và tiến vào thế giới tinh thần của đối phương.
Loại thứ hai là phù hợp bình thường, phần lớn lính gác và dẫn đường đều thuộc về loại này.
Loại thứ ba còn lại là độ phù hợp cao, là bạn đời khả ngộ bất khả cầu, là đối tượng ngàn dặm mới tìm được một, 90% chỉ xuất hiện trong các tác phẩm điện ảnh văn học, lính gác hay dẫn đường tầm thường có khi cả đời cũng không tìm được một người thuộc về họ như vậy. Vì độ phù hợp cao đại biểu cho độ hấp dẫn lẫn nhau cũng cao, thường sẽ dễ dàng tìm được nhau, nên cơ bản lúc còn trẻ không gặp được thì cả đời cũng sẽ không gặp được.
Ứng Trật thu lại povidon và tăm bông: “Vậy... hiện tại hẳn là sân thượng đã khóa rồi, ngày mai lấy chìa khóa rồi lên sân thượng xem thử?”
Toại Hồi gật đầu, lại hỏi: “Lính gác lấy huy chương dẫn đường của cậu kia, có biết là ai không?”
“Không biết.” Ứng Trật đứng lên: “Cậu quan tâm cái này làm gì?”
“Tôi nghĩ... nếu thân phận chúng ta còn chưa đổi về, lỡ hắn tới tìm tôi.” Toại Hồi ngước mắt nhìn y: “Tôi phải làm thế nào?”
Ứng Trật chưa từng tự hỏi vấn đề này. Dưới con mắt của y, nếu lúc lính gác kia cứu y, cả hành trình đều che mặt, từ đầu đến cuối không nói một tiếng nào thì có nghĩa là không muốn bại lộ thân phận mình, sau đó sao có thể chủ động tới tìm y được?
“Vậy nghĩa là có mục đích gì đó với tôi rồi.” Ứng Trật nói: “Đến lúc đó cậu không cần nói gì, trực tiếp dẫn hắn tới tìm tôi, để tôi xử lý.”
“...”
Trong lúc nói chuyện, Ứng Trật đã đi đến phòng sách, lấy hết sách vỡ lòng cho dẫn đường trong lớp bổ túc trước khi vào tháp được phát ra. Lúc trước đích thân Ứng chủ tịch hội đặc công đã dùng quan hệ của ông tìm lớp bổ túc cho y, trong đó có một số giáo viên dẫn đường số một số hai, dạy kèm một một cho Ứng Trật, chỉ là tư liệu trong tay y này đem lên mạng vũ trụ bán thì giá đủ để hắn ăn bốn món một canh ở nhà ăn rồi.
“Cầm đọc đi.” Y cầm sách vỡ lòng cho Toại Hồi: “Chuẩn bị cho trường hợp trong thời gian ngắn không thể đổi lại được, mau chóng học được sơ cấp chải vuốt tinh thần và gia cố hàng rào tinh thần... đây cũng là vì tốt cho thân thể cậu thôi.”
Toại Hồi nhận sách vở, gật đầu, đứng dậy đi tới cửa.
Ứng Trật không biết hắn muốn làm gì, mãi đến khi thấy hắn mở cửa, bước một chân ra ngoài: “Cậu đi đâu?”
Toại Hồi xoay người, hai người đối mặt với nhau, trầm mặc vài giây, hắn mới vô thức hỏi: “Tôi ngủ lại?”
“Không thì sao?” Ứng Trật túm hắn trở về, khóa cửa lại: “Cậu đi rồi, để tôi sống sờ sờ bị đau chết ở đây à?”
“... Nhà cậu chỉ có một cái giường, tôi ngủ ở đâu được?”
“Trong ngăn tủ còn có một cái giường gấp.” Ứng Trật nói: “Cậu ngủ ở đó.”
“... À.”
...
Quyết định đi hay ở đêm nay đã được quyết định, Ứng Trật để Toại Hồi ngồi một bên hóng mát, còn mình thì tới phòng ngủ tắm rửa.
Cả ngày nay, trên người y đã ra vài tầng mồ hôi rồi, đã sớm khó chịu không chịu nổi. Dưới hơi nước ấm mờ mịt bốc lên, đại não Ứng Trật trống rỗng, trong thời gian ngắn lại quên mất chuyện hoán đổi thân thể, mãi đến khi tắm rửa tới bộ phận quan trọng, cảm giác sức nặng và hình dạng không đúng lắm, bấy giờ mới kịp phản ứng lại, vội vàng tắm sạch, mặc vào đồ lót mới và áo ngủ rồi ra khỏi phòng tắm.
Sau khi dạy Toại Hồi dùng vòi sen để tắm, Ứng Trật đi tới phòng bếp, mở tủ lạnh ra kiếm cái ăn, bên trong đều là đồ ăn nhanh, còn có ít trái cây và bánh mì, y không có hứng thú lựa chọn một phen, để cho Toại Hồi một phần sandwich cá ngừ biển, sau đó lấy ra một túi bánh mì đậu đỏ nướng, cầm lấy cốc sữa bò rồi lại bỏ sang một bên, xoay người tự rót cho mình một cốc nước ấm, nằm trên giường ăn bánh mì, bắt đầu lên mạng.
Aveline Q: À há, tiểu Hồi giả ngây giả ngô cũng ra dáng quá ha :v