Thật Ngọt! Tiểu Thiếu Gia Trở Về Và Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực!

Chương 15: Bị lừa rồi!

Một đêm "ngủ ngon lành".

Sáng hôm sau, Chi Ngôn tỉnh dậy liền cảm nhận toàn thân ê ẩm. Nhìn sang gương mặt nghiêng của Lục Hàn Châu đang say giấc khiến cậu nhớ lại chuyện tối qua. Dù cậu có nài nỉ thế nào, người đàn ông kia cũng không chịu tha cho cậu. Không nhịn được, cậu vươn tay nhéo má Lục Hàn Châu một cái.

Nhéo xong vẫn chưa nguôi giận, thấy hắn vẫn bất động như chẳng hề hay biết, Chi Ngôn tiếp tục “ra tay” lần nữa.

Nhưng Lục Hàn Châu vẫn nằm im không phản ứng.

Càng nhìn càng bực mình, Chi Ngôn phồng má ngồi dậy. Cậu định dùng cả hai tay để "phản công".

Chưa kịp thực hiện ý đồ thì đôi tay nhỏ bé đã bị nắm gọn trong lòng bàn tay của đối phương.

Lục Hàn Châu mở mắt, ánh nhìn tỉnh táo như thể chưa từng ngủ nhìn cậu. Chi Ngôn lập tức nhận ra mình bị lừa.

"Anh dám gạt em!"

Cậu nhớ lại chuyện tối qua, người này cũng dùng chiêu "lừa gạt", nói rằng đây là “lần cuối cùng” để rồi lặp đi lặp lại mãi.

Nhìn dáng vẻ phồng má, tức giận của Chi Ngôn, Lục Hàn Châu chỉ cảm thấy cậu vô cùng đáng yêu. Nhưng hắn không dám nói ra, bởi tính khí của cậu thiếu gia này vốn không dễ xoa dịu.

Nghĩ vậy, hắn kéo tay Chi Ngôn lại, áp lên môi mình, hôn nhẹ một cái.

"Ngoan nào, anh sai rồi. Không nên gạt bảo bối, cũng không nên bắt nạt bảo bối như thế. Bảo bối ngoan như vậy, tha lỗi cho anh được không?"

Chi Ngôn vốn mềm lòng trước những lời đường mật, hơn nữa bản thân cậu cũng chẳng thể nào từ chối Lục Hàn Châu. Tuy trong lòng đã nguôi ngoai đôi phần, nhưng vẻ mặt vẫn tỏ ra không phục.

"Đừng tưởng nói vài lời hay ho là em sẽ tha thứ!" Chi Ngôn quay đầu, hờn dỗi không thèm nhìn hắn.

"Vậy Ngôn Ngôn muốn sao mới chịu tha thứ cho anh đây?"

Lục Hàn Châu biết rõ người trước mặt đã không còn giận nữa, nhưng vẫn phối hợp hỏi tiếp.

"Chỉ cần bảo bối nói, anh nhất định làm."

Nghe vậy, mắt Chi Ngôn sáng lên, cậu đã nghĩ ra một cách để “trừng phạt”.

"Vậy phạt anh... lần sau nằm dưới cho em!"

Chi Ngôn đỏ mặt nhớ lại hai lần trước, dù ngượng ngùng nhưng cũng rất thoải mái. Lần này, cậu quyết tâm muốn hắn thử đổi vị trí.

Dù vóc dáng nhỏ bé của cậu nhìn chẳng có vẻ gì là "chiếm thế thượng phong", nhưng nếu Lục Hàn Châu không từ chối... cậu cảm thấy mình có tiềm năng!

Lục Hàn Châu nghe lời đề nghị táo bạo ấy không khỏi nhướng mày. Nhìn sự chênh lệch hình thể rõ ràng giữa hai người, hắn thật không thể tưởng tượng nổi làm sao cậu vợ nhỏ nhắn của mình có thể "áp đảo" được.

Nhưng Chi Ngôn chỉ nói muốn "ở trên".

Nghĩ đến đây, Lục Hàn Châu nhếch môi cười, đồng ý ngay: "Được thôi! Bảo bối muốn ở trên, làm chồng sao nỡ từ chối."

Rồi hắn cố tình hỏi tiếp: "Bảo bối định thử lúc nào? Giờ luôn được không?"

Dù sao hôm nay đi làm trễ một chút cũng chẳng vấn đề gì.

Chi Ngôn thấy hắn đồng ý dễ dàng, tuy có chút nghi ngờ nhưng lại nhanh chóng gật đầu, hào hứng chuẩn bị.

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, vừa định hành động thì đôi tay cậu bị giữ chặt. Cậu nghi hoặc nhìn hắn: "Sao vậy, anh Châu?"

Lục Hàn Châu mỉm cười, giọng trầm ấm nhưng đầy ẩn ý: "Bảo bối, em nhầm rồi đúng không? Anh chỉ nói là ‘ở dưới’, chứ đâu bảo là không ‘ở trong’ đâu."

"!?"

Lời vừa dứt, Chi Ngôn mới hiểu cảm giác bất an nãy giờ là vì điều gì. Nhưng chưa kịp phản kháng, cậu đã bị Lục Hàn Châu "áp đảo" hoàn toàn.

Những lời trách mắng ban đầu dần chuyển thành tiếng van xin yếu ớt.

"Anh ơi... em sai rồi mà..."

"Lần sau còn muốn ở trên nữa không?"

"Không muốn nữa... hu hu hu!"

Những tiếng thì thầm ấy vang mãi trong căn phòng, đến khi ánh nắng ngoài cửa sổ đã chạm đến đầu giường, mọi âm thanh mới dần lặng đi.

Lục Hàn Châu nhìn Chi Ngôn, đôi mắt đỏ hoe của cậu khiến hắn thoáng cảm thấy e dè.

Hắn thầm nghĩ, lát nữa chắc chắn sẽ có "một trận chiến" khác. Và quả nhiên—

Vừa lấy lại sức lực, Chi Ngôn lập tức mắng hắn. Tuy nhiên, nhớ lại những "chiêu trò" tối qua, cậu không dám to tiếng, chỉ thì thầm như tự lẩm bẩm một mình.

Lục Hàn Châu tất nhiên chẳng nghe rõ. Hắn nhướng mày hỏi: "Em nói gì thế?"

Chi Ngôn bị bắt gặp, vội vàng lấy tay che miệng, lắc đầu nguầy nguậy, nhất quyết không dám nói tiếp.

Sự đáng yêu này làm Lục Hàn Châu không nhịn được mà bật cười. Hắn nhớ lại thời thơ ấu của cả hai.

Hồi đó, Chi Ngôn lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau hắn như cái đuôi nhỏ. Nhưng khi ấy, vì chưa thân thiết, mỗi lần bị cậu bám dính, hắm đều cảm thấy phiền.

Khi bị trách mắng, cậu bé Chi Ngôn sẽ ôm miệng lắc đầu, không dám cãi lại một lời.

Thật thú vị khi nhận ra có những thói quen từ nhỏ đến lớn vẫn không hề thay đổi.

Và Chi Ngôn chính là minh chứng sống động nhất.

Sự ngây thơ ấy làm Lục Hàn Châu thêm yêu thương. Với hắn, điều đó như một bằng chứng rằng Chi Ngôn luôn được bảo vệ chu đáo, không bị những biến cố cuộc đời làm cho cằn cỗi.

Cũng chính vì thế, hắn càng muốn chăm sóc và chiều chuộng cậu hơn.

"Chiều nay đi cùng anh đến công ty không?" Lục Hàn Châu hỏi khi chợt nghĩ đến công việc cần kiểm tra.

Chi Ngôn cân nhắc một lúc, rồi lắc đầu. "Hôm nay em không muốn đi đâu, anh Chu."

"Được thôi."

Hắn không hỏi thêm gì, chỉ đoán cậu có lẽ không thoải mái trong người.

Bàn tay hắn tiếp tục nhẹ nhàng xoa vùng eo của Chi Ngôn, khiến cậu không nhịn được mà rên khẽ vì dễ chịu.

"Thế thì chiều về anh sẽ mua món bò mà bảo bối thích nhất. Ở nhà ngoan ngoãn chờ anh, nhớ anh thì gọi video nhé."

Dù còn chút giận, nhưng những lời dỗ dành ngọt ngào của Lục Hàn Châu đã làm Chi Ngôn ngoan ngoãn gật đầu. Khi cảm thấy cơ thể đỡ mỏi, cậu giục hắn mau đi làm.

Thế nhưng, Lục Hàn Châu không hề biết rằng, ngay khi hắn vừa rời khỏi cửa, cậu thiếu gia nhỏ đã bắt đầu hành động.

Cầm điện thoại trên tay, Chi Ngôn nhìn trước ngó sau cẩn thận, vẻ mặt đầy bí ẩn trước khi nhấn nút gọi.