“Ngôn Ngôn? Hôm nay sao tự nhiên lại nhớ gọi cho tớ thế?”
Giang Giang ngạc nhiên khi nhận được cuộc gọi từ Chi Ngôn.
Từ ngày Ngôn Ngôn bắt đầu qua lại với Đoạn Tuấn, cậu không rõ người đàn ông đó đã dùng cách gì mà mỗi lần gặp bạn cũ, Chi Ngôn đều tỏ ra xa cách.
Ban đầu, tình bạn giữa họ rất thân thiết, nhưng theo thời gian, mối quan hệ ấy dần phai nhạt. Tuy vậy, nếu một bên thực sự gặp khó khăn, với tình bạn lớn lên từ thuở ấu thơ, Giang Giang chắc chắn sẽ không ngoảnh mặt làm ngơ.
Ngay khi nghe giọng nói của Giang Giang qua điện thoại, Chi Ngôn bất giác thấy sống mũi cay cay.
Thật ra cậu không muốn khóc. Sau bao biến cố kể từ khi xuyên không, cậu đã rèn luyện được một trái tim mạnh mẽ. Nhưng có lẽ vì biết rằng vẫn còn có người để dựa vào, lòng cậu không khỏi mềm yếu.
Ở đầu dây bên kia không nghe thấy Chi Ngôn trả lời, Giang Giang bắt đầu lo lắng:
“Rốt cuộc là có chuyện gì? Cậu nói gì đi chứ!”
Giọng nói quen thuộc đầy lo âu ấy khiến Chi Ngôn vội vàng xốc lại tinh thần.
“Tớ không sao, chỉ là… nhớ cậu một chút.”
Chi Ngôn hiếm khi bộc lộ sự yếu đuối, nhưng trước mặt người bạn thân nhất, cậu chẳng buồn giữ hình tượng.
Nghe vậy, Giang Giang càng khẳng định rằng bạn mình đã bị ai đó bắt nạt. Đặc biệt, trong giọng nói của Chi Ngôn còn lẫn chút nghẹn ngào.
“Cậu cứ ở yên đó. Tớ đến ngay.”
Có những chuyện nói trực tiếp vẫn rõ ràng hơn.
Chi Ngôn khẽ “ừ” một tiếng, sau đó nhắc thêm: “Nhưng tớ đang ở nhà anh Châu.”
“Ừ.”
Giang Giang thoáng giật mình nhưng không nghĩ nhiều. Cậu chỉ cho rằng Chi Ngôn bị gia đình ép cưới Lục Hàn Châu nên tâm trạng mới trở nên nặng nề.
Dẫu biết Đoạn Tuấn chẳng phải người tốt, nhưng việc người bạn thân phải lấy một người mình không yêu cũng khiến Giang Giang không khỏi xót xa.
Không muốn làm phiền thêm qua điện thoại, Giang Giang nhờ tài xế đưa mình ngay đến nhà Chi Ngôn.
---
Sau khi cúp máy, Chi Ngôn mới nhận ra giọng điệu của mình vừa rồi quá yếu đuối.
Liệu Giang Giang có nghĩ Lục Hàn Châu đã bắt nạt mình không?
Cậu thầm nghĩ, lát nữa đợi Giang Giang đến sẽ giải thích rõ ràng. Đồng thời, cậu nhanh chóng đặt vài món đồ ăn mà bạn mình thích qua dịch vụ giao hàng nhanh, chuẩn bị cho buổi trò chuyện giữa hai người bạn thân.
Chỉ sau ít phút, Giang Giang đã đến nơi nhờ khoảng cách gần và tài xế riêng.
“Vậy em lên trước đây. Xong việc em sẽ gọi anh đón.”
Người đàn ông ngồi ở ghế lái thoáng không vui. Để an ủi, Giang Giang nhón lên hôn nhẹ: “Ông xã, Ngôn Ngôn cần em lúc này. Tối nay em sẽ bù đắp cho anh.”
Nghe thế, người đàn ông tuy mặt vẫn lạnh lùng nhưng giọng đã nhuốm chút dịu dàng: “Ừ.”
Giang Giang vội vẫy tay chào, bước nhanh vào thang máy.
---
“Đing đoong.”
Nghe chuông cửa, Chi Ngôn cứ ngỡ nhân viên giao hàng đã đến. Nhưng khi mở cửa, cậu lại thấy Giang Giang.
Đã dặn lòng không được yếu mềm, nhưng khoảnh khắc thấy người bạn từng vì mình mà bị kẻ tồi tệ trả thù điên cuồng, Chi Ngôn không kìm được mà mắt đỏ hoe.
Gương mặt vốn nhợt nhạt giờ thêm đôi mắt ngấn nước, trông cậu càng thêm đáng thương. Giang Giang nhìn mà lòng đau nhói vội bước tới ôm bạn.
“Cậu bị bắt nạt à? Có phải Lục Hàn Châu ép buộc cậu không?”
Dù lý trí bảo rằng Lục Hàn Châu không phải người như vậy, nhưng lúc này Giang Giang chẳng màng nghĩ ngợi.
Chi Ngôn lắc đầu, cố trấn an: “Tớ chỉ là… lâu rồi không gặp, nhớ cậu thôi.”
Lời nói tưởng chừng đơn giản nhưng lại chất chứa cảm xúc thật.
Giang Giang cũng cười xòa: “Nhớ tớ sao không gọi sớm hơn? Hay gần đây bận yêu đương rồi quên tớ luôn?”
Câu nói đùa nhẹ nhàng khiến bầu không khí bớt nặng nề.
Hai người cùng ngồi xuống ghế chuẩn bị tâm sự thâu đêm. Nhưng khi chuông cửa vang lên lần nữa, Chi Ngôn đứng dậy mở cửa thì thấy nhân viên giao hàng đã đến.
---
Tại tập đoàn Lục Thị, Lục Hàn Châu nhíu mày nhìn người đàn ông trước mặt: “Sao anh lại ở đây?”
Người kia nhếch môi cười: “Câu này anh nên tự hỏi bản thân. Người vợ nhỏ bé của anh sáng nay gọi cho Giang Giang nhà tôi, giọng điệu buồn thảm lắm. Vậy mà anh còn ngồi yên đây à?”
Nghe thế, Lục Hàn Châu lập tức đứng bật dậy: “Anh nói thật chứ?”
“Ừ. Tôi vừa đưa Giang Giang qua đó, tiện ghé đây luôn. Đừng cảm ơn.”