"Đám các người dám đối xử với tôi như thế này sao!"
Đoạn Tuấn bị đuổi khỏi công ty, gã đứng giữa sân với vẻ mặt đầy tức giận lớn tiếng chửi rủa.
"Các người không biết tôi là ai à? Tôi là người do chính Chi Ngôn đưa vào đây! Chỉ vì vài chuyện nhỏ mà dám xử lý tôi như vậy. Đợi tôi trở lại, các người sẽ không yên thân đâu!"
Nghe thấy lời của Đoạn Tuấn, anh bảo vệ đứng ở cửa chỉ khẽ cười mỉa. "Ồ, tôi sợ quá đấy!"
Nhớ lại những lời mà Lục Hàn Châu đã nói để bênh vực mình, anh bảo vệ không ngại mà đáp trả: "Còn không biết mình là ai sao? Chỉ là một kẻ leo lên bằng cách giẫm đạp người khác, ngoài khoe mẽ thì chẳng có chút tài cán gì."
Mọi người trong công ty đã chán ngấy bộ mặt trơ trẽn của Đoạn Tuấn từ lâu. Ngày hôm nay họ cuối cùng cũng có dịp tiễn gã đi, ai nấy đều vui mừng.
"Với lại, đừng nghĩ thiếu gia Chi còn đứng về phía anh. Anh biết ai vừa gọi cho tôi không? Chính thiếu gia Chi mà anh nhắc đến đó! Chính cậu ấy yêu cầu chúng tôi đuổi anh ra. Làm bảo vệ thì nghe lệnh, có gì sai?"
Bị một người bảo vệ xem thường ra mặt, Đoạn Tuấn càng thêm tức giận đến mức trán nổi đầy gân xanh.
"Thật là dựa vào quyền thế để chèn ép người khác mà!"
"Nhưng ít ra cũng hơn loại bám đuôi như anh."
Nói xong, anh bảo vệ không buồn đôi co thêm, chỉ thẳng tay ném đống đồ của Đoạn Tuấn ra ngoài.
"Đi đi, giữ chút thể diện cho mình, đừng lằng nhằng ở đây nữa."
Bất ngờ trước cú ném của bảo vệ, Đoạn Tuấn vội né qua một bên, gã nhìn đống đồ đạc của mình bị vứt bừa bãi khắp nơi trên đường mà trong lòng căm hận. Lúc mới nhận cuộc gọi thông báo bị sa thải, gã còn không tin sau đó gã nghĩ mình phải đến công ty hỏi cho rõ.
Nhưng vừa đến nơi thì bị bảo vệ chặn lại, gã mới nhận ra lần này Chi Ngôn thực sự muốn cắt đứt với mình. Nhìn đống đồ tứ tung trên đất, gã cúi đầu che giấu nỗi căm phẫn ánh lên trong mắt.
Lòng gã đầy hối hận về những gì mình đã viết ra. "Nếu sớm biết thì đã không để hai tên đó nắm quyền nhiều đến vậy."
Đây không phải lần đầu gã nói ra điều này với lòng oán giận tích tụ, nhưng trước giờ gã vẫn có quyền can thiệp, vẫn có thể thay đổi hành vi của Chi Ngôn theo ý mình. Lúc đó, lòng bất mãn vẫn chưa đến mức bùng nổ.
Nhưng từ khi biết mình không còn nắm quyền gì, cả một kẻ mà gã ta từng xem thường như Chi Ngôn cũng chẳng thể kiểm soát nổi, lòng đố kị trong gã bỗng trỗi dậy mãnh liệt.
"Tại sao chứ? Tại sao tôi phải vất vả giành giật tài sản, trong khi kẻ khác chỉ cần sinh ra trong gia đình giàu là có tất cả?"
Không ít lần gã nghĩ, giá như lúc đầu mình chọn một thân phận khác cho cơ thể này, liệu mọi chuyện có khác không?
Nhưng đời này không có thuốc hối hận.
Ngày ấy, ai ngờ rằng gã sẽ xuyên vào cuốn tiểu thuyết mình từng viết.
"Thưa ký chủ, tôi nghĩ suy nghĩ của ngài đã dần trở nên cực đoan rồi. Nhiệm vụ chính của chúng ta là kiếm tiền... Với mức thu nhập hiện tại, ngài đã có thể sống dư dả."
Giọng nói máy móc vang lên, nhưng càng khiến mặt Đoạn Tuấn trở nên méo mó hơn.
"Mày biết gì chứ? Có tiền thì sao? Phải có quyền mới không bị bắt nạt! Mày không thấy tao vừa bị một tên bảo vệ đối xử như thế nào sao?"
Gã vốn đã rất tức giận nên nghe hệ thống luôn đứng về phía mình nay lại nói những lời như vậy, gã càng thêm phẫn nộ.
Hệ thống im lặng, lặng lẽ suy nghĩ sau những lời trách móc của Đoạn Tuấn. Có phải nó đã chọn nhầm chủ nhân không? Liệu gã có thật sự là nhân vật chính mà nó tìm kiếm?
Có lẽ, gã ta chưa bao giờ là người mà nó nên ràng buộc…
…
"Nếu em có mặt trong một cuốn tiểu thuyết, chắc chắn em sẽ là nhân vật chính."
Sau khi thân mật xong, cả hai nằm trên giường ôm nhau thủ thỉ.
"Sao em lại nghĩ vậy?"
Lục Hàn Châu thích nghe Chi Ngôn nói chuyện, dù chỉ là những câu vu vơ.
Thấy anh hỏi, Chi Ngôn liền đáp: "Anh xem, ban đầu em bị một kẻ lạ cướp mất cuộc đời."
Giờ đã quay về bên cạnh Lục Hàn Châu, những đau khổ trước kia như gió thoảng mây bay, giờ nhắc lại Chi Ngôn không còn thấy đau lòng nữa.
"Vậy sao nữa?"
"Em đã vượt qua bao gian khó ở những thế giới khác nhau, cuối cùng cũng trở về đây. Vậy thì chẳng phải em là nhân vật chính sao? Còn có một người yêu thương mình và một gia đình hạnh phúc, nghĩ thôi cũng thấy may mắn lắm rồi."
Có lẽ vì từng mất đi, nên giờ đây Chi Ngôn luôn trân trọng, không ngại bày tỏ cảm xúc với Lục Hàn Châu. Cậu biết rằng dù hắn không nói, nhưng Lục Hàn Châu vẫn canh cánh về sự thay đổi của cậu.
Cậu thầm hứa sau khi quay lại, nhất định sẽ làm cho người yêu tin tưởng hoàn toàn, bảo vệ tốt gia đình của mình.
Mọi thứ đều cần thời gian và ước mơ sẽ dần thành hiện thực.
"Phải đó."
Lục Hàn Châu ôm cậu trong vòng tay, lần thứ n cảm thấy may mắn khi vẫn có cậu ở bên mình.
Cũng thật may khi thiếu gia bé nhỏ mà hắn yêu thương luôn dũng cảm vượt qua mọi khó khăn.
Tất nhiên, đôi khi hắn tự trách vì đã không thể ở bên cậu trong những thời khắc cần thiết nhất.
Nhưng từ nay sẽ không còn như vậy.
"Dù em là nhân vật chính trong thế giới của mình, nhưng trong lòng anh, em mãi là bảo bối, là người mà cả nhà chúng ta rất yêu."
Những lời ngọt ngào của Lục Hàn Châu khiến Chi Ngôn đỏ mặt, cậu vùi vào lòng anh.
"Anh cũng là bảo bối của em. Chúng ta đều là bảo bối của nhau."
Nghe cậu gọi mình là "bảo bối," Lục Hàn Châu vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ.
Dù sao hắn cũng cao lớn vạm vỡ, làm gì liên quan đến "bảo bối" chứ.
Nhưng mà chỉ cần người gọi là Chi Ngôn, hắn cũng không thể từ chối. Ngược lại, hắn cảm thấy ngọt ngào vô cùng.
"Được rồi, được rồi, chúng ta đều là bảo bối của nhau. Và giờ bảo bối của anh cần phải đi ngủ rồi."
Nghe đến chuyện đi ngủ, Chi Ngôn bĩu môi bất mãn. Vừa mới về, cậu đã bị Lục Hàn Châu ôm ấp đủ kiểu, định cầm điện thoại chơi một chút thì lại bị giục đi ngủ.
Ngay lập tức, cậu trở nên bướng bỉnh.
"Em không muốn ngủ." Nói rồi, cậu ngước lên nhìn hắn với ánh mắt long lanh, giọng điệu nũng nịu: "Anh… em không muốn ngủ mà."
Chẳng ai có thể từ chối ánh mắt làm nũng của người yêu trong vòng tay mình. Lục Hàn Châu cũng không ngoại lệ.
Ánh mắt hắn trở nên nguy hiểm nhìn tiểu thiếu gia bướng bỉnh của mình.
"Không muốn ngủ thật sao?"
Chi Ngôn không nhận ra sắc thái khác lạ, nghĩ mình sẽ được phép chơi điện thoại thêm chút nữa, liền gật đầu lia lịa.
Lục Hàn Châu cười, nhưng nụ cười đó không hề đơn giản.
Cậu vừa định nói lại khi thấy hắn đột ngột xoay người đè cậu xuống.
"Không muốn ngủ, vậy chúng ta cùng chơi vậy."
Chơi gì thì chỉ có họ mới biết...