Thật Ngọt! Tiểu Thiếu Gia Trở Về Và Được Đại Lão Cưng Chiều Hết Mực!

Chương 3: Chồng ơi, anh thật đẹp trai!

Mục đích ban đầu của gã đàn ông tồi tệ không chỉ là một gia đình Chi gia, mà là muốn trở thành người đàn ông giàu có nhất trên thế giới này.

Vì vậy, gã rất mong Chi Ngôn kết hôn, dù sao thì với sự che chở của hào quang chính diện của gã nên gãhoàn toàn không lo lắng về việc sẽ không thể kiểm soát Chi Ngôn được.

Và những điều xảy ra sau đó cũng đúng như gã đã dự đoán.

Sau khi Chi Ngôn kết hôn với Lục Hàn Châu, cậu đã làm ra đủ thứ chuyện, giúp người ngoài lừa gạt tài sản của Lục Hàn Châu.

Mỗi lần nghĩ đến cảnh Lục Hàn Châu kiềm chế cơn đau khi ký giấy tờ, Chi Ngôn lại tức giận nghiến răng với gã đàn ông đê tiện đó.

Cậu cũng không khỏi châm biếm bản thân sao lại ngốc nghếch như vậy.

Nghĩ đến đây cậu không thể không thề rằng mình nhất định sẽ không để ai dẫn dắt như kiếp trước nữa!

Cậu cũng chắc chắn rằng gã đàn ông độc ác kia phải trả giá xứng đáng!

Nghĩ đến đó, cậu không khỏi cười nhạt.

Gã đàn ông chó má kia chắc chắn không thể tưởng tượng ra được hiện giờ cậu đã không còn là thiếu gia ngốc nghếch không hiểu đời như trước đây nữa.

Kiếp này… cứ để xem cậu sẽ chơi xỏ gã như thế nào.

Đang suy nghĩ thì Chi Ngôn nghe thấy giọng nói của Lục Hàn Châu từ bên ngoài.

“Ngôn Ngôn, anh vào nhé.”

Nghe thấy câu nói này, biểu cảm trên mặt Chi Ngôn lập tức thay đổi, cậu nở nụ cười ngọt ngào nhìn về phía cửa.

“Vào đi, chồng ơi.”

Lục Hàn Châu nghe thấy câu này suýt chút nữa đã vấp chân mình mà ngã.

Trong lòng hắn nghĩ người yêu của hắn từ tối qua bắt đầu… trở nên … khiến hắn hơi không chịu nổi.

Chi Ngôn đang cuộn cả người vào chăn, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ. Cậu nhìn chăm chú vào Lục Hàn Châu, đôi mắt sáng lấp lánh, thấy hắn liền mỉm cười tươi như hoa:

“Chồng ơi.”

Lục Hàn Châu lập tức bị hình ảnh của Chi Ngôn mê hoặc. Đó chính là người mà hắn luôn trân quý…

Nghĩ vậy, ánh mắt của Lục Hàn Châu càng thêm mềm mại.

“Ngôn Ngôn, dậy ăn cơm đi.”

Chi Ngôn nghe thấy lời hắn nói cũng không nhúc nhích, mà chỉ nhìn Lục Hàn Châu chớp mắt.

“Chồng ơi, tối qua anh quá mạnh mẽ rồi, giờ em không dậy nổi.”

Lục Hàn Châu nghe thấy câu nói này, tai hắn đỏ bừng, hoàn toàn không còn vẻ nghiêm túc như thường ngày.

“Khụ.”

Hắn ngại ngùng ho nhẹ một tiếng, tiến lại gần Chi Ngôn ngồi bên giường.

“Có đau không?”

Dù cố gắng kiềm chế sự ngại ngùng, Lục Hàn Châu vừa hỏi vừa chuẩn bị kéo chăn của Chi Ngôn lên: “Để anh xem có sưng không nhé?”

Hôm qua làm xong, hắn đã kiểm tra một lần cũng không thấy bị trầy xước, nhưng dù sao đây cũng là lần đầu tiên, nên hán đã bôi thuốc cho cậu.

Chi Ngôn nghe Lục Hàn Châu nói, nhìn hành động của hắn mà không khỏi bật cười: “Rất đau, anh chẳng thương em chút nào.”

Dù giọng điệu của cậu nghe có vẻ như đang làm nũng, nhưng Lục Hàn Châu vẫn lo lắng lỡ như cơ thể cậuthực sự có vấn đề.

Vì vậy, hắn liền kéo chăn lên, sau đó hắn bị ánh trắng chói mắt làm cho tai càng đỏ hơn.

Nhìn hắn ngại ngùng, Chi Ngôn cảm thấy Lục Hàn Châu hôm qua hung dữ như cậy chắc chắn hắn đã bị một nhân cách khác chiếm đoạt.

Còn bây giờ, nằm thoải mái trước mặt người yêu, Chi Ngôn không hề cảm thấy xấu hổ chút nào.

Cậu quay người lại “Chồng ơi, anh giúp em xem có bị thương không?”

Về vấn đề sức khỏe của Chi Ngôn, Lục Hàn Châu vẫn rất quan tâm, nên khi nghe cậu nói vậy, hắn không còn bận tâm đến cảm xúc ngại ngùng của mình nữa. Hắn lập tức hướng ánh mắt về phía đó.

Vì sử dụng quá mức, đúng là có hơi sưng một chút.

“Có hơi sưng một chút, để lát nữa anh bôi thuốc cho em, giờ chúng ta ăn cơm trước, được không?”

“Ừm.” Chi Ngôn gật đầu, để Lục Hàn Châu giúp mình mặc áo ngủ, rồi đưa tay ra:

“Chồng phải bế em đi ăn cơm.”

Cậu ngoan ngoãn như vậy, đừng nói là bế, ngay cả việc để hắn cho ăn cũng không thành vấn đề.

Lục Hàn Châu nghĩ một chút rồi ôm chầm lấy Chi Ngôn, cứ vậy mà bế cậu đặt lên ghế ăn trong phòng khách.

Trên bàn đã được hắn chuẩn bị sẵn một cái đệm mềm mại, hành động chu đáo này khiến Chi Ngôn ấm lòng.

Giờ này cũng không còn sớm lắm, nên bữa sáng Lục Hàn Châu không làm gì phức tạp.

Cân nhắc tình trạng sức khỏe của Chi Ngôn, hắn chỉ nấu một bát mì nước đơn giản. Trên bàn có hai bát mì, sau khi ngồi xuống, Chi Ngôn cầm bát của mình rồi bắt đầu húp húp ăn.

Lục Hàn Châu nhìn Chi Ngôn như vậy, ánh mắt tham lam dán chặt vào cậu, mãi một lúc sau vẫn chưa có ý định động đũa. Cuối cùng, Chi Ngôn cũng cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của hắn, cậu ngẩng đầu lên.: “Châu ca ca, sao anh cứ nhìn em mà không ăn vậy?”

Chi Ngôn nghĩ có lẽ trên mặt mình có gì đó, liền lấy điện thoại ra soi. Nghe cậu hỏi Lục Hàn Châu mới hoàn hồn.

“Không có gì, bây giờ anh ăn đây.”

Nói xong, hắn gắp một đũa mì cho vào miệng.

Chi Ngôn thấy hắn động đũa, cũng tiếp tục ăn bữa sáng. Cậu thực sự rất đói, tối qua tiêu hao quá nhiều sức lực mà hiện giờ đã gần trưa.

Cho nên cậu ăn sạch sẽ một bát mì nước cùng với nước dùng, ăn xong không nhịn được mà xoa xoa bụng nhỏ.

“Ngon quá!”

Lục Hàn Châu nhìn cậu dễ thương như vậy, cũng học theo hành động của cậu, đưa tay xoa bụng cậu.“Đúng vậy, Ngôn Ngôn đã no rồi.”

Sợ cậu không thoải mái, Lục Hàn Châu xoa vài vòng, giúp cậu tiêu hóa.

Hắn sờ tới sờ lui làm Chi Ngôn thấy ngứa. Lục Hàn Châu nhìn thấy vậy nên khi xoa bụng, hắn đặc biệt dùng một tay còn lại ôm Chi Ngôn trong lòng.

“Ha ha, Châu ca ca, ngứa quá!”

Cậu điên cuồng quẫy đạp thân mình muốn thoát ra, nhưng Lục Hàn Châu giữ chặt như đang đùa giỡn., cậu không kiềm chế được mà cười đến chảy cả nước mắt. Sợ cậu cười không thở được, hắn luyến tiếc màbuông tay, nhưng tay còn lại vẫn ôm chặt vòng eo của Chi Ngôn, cậu thuận thế dựa vào lòng hắn.

Cứ như một cặp đôi đang trong thời kỳ yêu đương nồng nàn. Chi Ngôn nhìn Lục Hàn Châu: “Em yêu anh, Châu ca ca.”

Nghe lời thổ lộ của Chi Ngôn, Lục Hàn Châu bỗng chốc nghẹn lời. Thực ra tối qua, trong lúc tình cảm dâng trào, Chi Ngôn cũng đã thổ lộ với hắn, nhưng hắn không rõ đó có phải là tình cảm thật hay chỉ đơn thuần là do ham muốn, nên cũng không dám thừa nhận.

Hiện tại Chi Ngôn không say rượu càng không có tâm trạng mơ hồ, cậu cứ vậy tự nhiên thốt ra lời thổ lộ này làm Lục Hàn Châu vừa hồi hộp vừa không khỏi mong chờ.

Phải chăng mình… thực sự đã đợi được Chi Ngôn thay lòng?

Sau khi Chi Ngôn nói xong, cậu liền quan sát Lục Hàn Châu.

Dù sao cũng đã sống cùng nhau nhiều năm, dù chết rồi nhưng cậu vẫn ở bên Lục Hàn Châu dưới hình thức linh hồn lâu như vậy, nên cậu gần như hiểu rõ hắn đang nghĩ gì.

Sợ Lục Hàn Châu lại tự suy diễn ra những điều không vui, Chi Ngôn lập tức đưa tay véo lấy mặt hắn.: “Nghe thấy chưa, Châu ca ca, em nói em yêu anh.”

Biểu cảm của Chi Ngôn rất nghiêm túc, khi nói câu này giống như đang phát nguyện thành kính.

Đó cũng là điều mà cậu muốn làm nhất khi còn ở trong hình hài linh hồn.

“Ừm.” Lục Hàn Châu nhắm mắt lại, không cần biết là mục đích gì, hắn vẫn tin.

“Anh cũng yêu em, Chi Ngôn, anh sẽ mãi mãi yêu em.”

Nghe được lời đáp của hắn, Chi Ngôn lại tươi cười rạng rỡ, cậu vuốt ve gương mặt Lục Hàn Châu càng nhìn càng thấy thích.

“Chồng em thật đẹp trai.”