Hai người ngọt ngào ăn xong bữa sáng nhưng không hẳn là bữa sáng. Sau đó Chi Ngôn nhìn Lục Hàn Châu dọn dẹp bát đĩa.
Người đàn ông thường ngày tung hoành trong thương trường giờ đây lại thắt một chiếc nơ thỏ không hợp với phong cách của mình, cả cảnh tượng trông vừa kỳ quặc vừa hài hòa.
Mà dáng vẻ hắn chăm chú rửa bát cũng rất đẹp trai.
Chi Ngôn không nhịn được mà nhìn chằm chằm.
Lục Hàn Châu, người luôn nhạy cảm với ánh mắt của cậu, đương nhiên không thể nào không chú ý đếnviệc cậu đang nhìn mình chăm chú. Lưng hắn bỗng cứng lại, sợ rằng bất kỳ hành động nào cũng có thể làm cậu không hài lòng.
Chi Ngôn không biết những suy nghĩ trong lòng hắn, chỉ cứ thế mà nhìn. Cậu lại nghĩ đến rất nhiều chuyện.
Ví dụ như Lục Hàn Châu đã học nấu ăn để có thể sống cuộc sống hai người với cậu, còn nhớ những điều cậu nói hồi nhỏ, mua một căn nhà không quá lớn và trang trí thành kiểu mà Chi Ngôn thích.
Hiện tại họ đang sống trong căn nhà đó.
Chi Ngôn nhìn xung quanh, nơi nào cũng thấy những nơi được sắp xếp tỉ mỉ, bỗng cảm thấy nước mắt có chút muốn rơi. Nhưng cảm xúc đang dâng trào, ngay giây tiếp theo đã bị tiếng chuông điện thoại cắt đứt.
Chi Ngôn rút điện thoại ra muốn xem ai gọi, hoàn toàn không để ý đến Lục Hàn Châu bên kia đang cứng người lại.
"Ngôn Ngôn… lại muốn rời đi sao?"
Trong lúc Lục Hàn Châu suy nghĩ lung tung, Chi Ngôn cũng nhìn thấy tên người gọi trên màn hình.
Đoạn Tuấn!
Cảm xúc buồn bã của Chi Ngôn lập tức biến mất, trong l*иg ngực chỉ còn lại lửa giận cuồn cuộn. Cậu không ngờ rằng mình phải gặp lại người đã hủy hoại gia đình mình nhanh như vâỵ.
Chi Ngôn cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng, nhưng tất cả đều thất bại. Sự do dự của cậu trong mắt Lục Hàn Châu lại giống như muốn nhận điện thoại.
Hắn biết rõ, đây là nhạc chuông mà Chi Ngôn đã đặc biệt cài cho Đoạn Tuấn. Nghĩ đến đây, Lục Hàn Châu tự chế nhạo bản thân một tiếng.
Hắn không nên có những mong đợi quá đáng.
"Muốn nghe thì nghe đi."
Chi Ngôn đang cố kiềm chế cơn giận của mình thì nghe thấy lời nói lạnh lùng của Lục Hàn Châu.
Dù không hiểu lý do tại sao, nhưng cậu rõ ràng cảm nhận được Lục Hàn Châu đang tức giận.
Cậu cũng không còn tâm trí nào để chú ý đến cuộc gọi nữa, mà trực tiếp kéo cái thân hình không được thuận lợi của mình di chuyển về phía bếp. Lục Hàn Châu không để ý đến động tĩnh phía sau. Hắn chỉ nghĩ rằng Chi Ngôn đang muốn tránh mặt mình.
Biểu cảm trên mặt hắn ngày càng lạnh lùng, toàn thân tỏa ra khí chất không dễ chọc vào. Hành động của hắn cũng vô thức trở nên ồn ào hơn.
Nhưng chưa kịp ném bát, đột nhiên có một đôi tay ôm chặt lấy eo hắn.
“Chồng ơi.”
Giọng nói mềm mại của Chi Ngôn vang lên từ phía sau, khiến Lục Hàn Châu không thể không ngừng những cảm xúc tiêu cực của mình.
“Chồng ơi, anh làm sao vậy?”
Chi Ngôn mặt vùi vào lưng Lục Hàn Châu, âm thanh nghe có chút nghẹn ngào, tay cũng ôm chặt hơn.Tiếng chuông điện thoại vẫn còn vang lên, nhưng những âm thanh chán ghét bình thường giờ đã hoàn toàn biến mất.
Đầu óc Lục Hàn Châu chỉ còn lại hình ảnh Chi Ngôn ôm lấy mình.
Hắn thở dài, mình thật sự đã sa lưới rồi.
Sau đó, hắn lau tay rồi nhẹ nhàng tách Chi Ngôn ra, quay người lại, ngay lập tức đυ.ng phải ánh mắt đầy mong chờ của cậu.
Không một người đàn ông nào có thể từ chối ánh mắt như vậy từ người yêu, Lục Hàn Châu cũng không ngoại lệ.
Hắn nhìn Chi Ngôn, không nhịn được mà ôm chặt cậu: “Sao vậy? Tại sao không nhận điện thoại?”
Hắn thừa nhận rằng mình có tâm tư thử thách, dù ghét bản thân hèn mọn nhưng trong lòng vẫn không khỏi dâng lên một chút mong chờ.
Chi Ngôn đáp lại Lục Hàn Châu: “Em cảm nhận được chồng em không vui.”
Dù sống lại để báo thù, nhưng Chi Ngôn còn muốn đền đáp những người mà mình đã phụ lòng.
Đặc biệt là Lục Hàn Châu.
Chỉ cần nghĩ đến việc sau khi mình chết, tình trạng của hắn khiến cậu đau lòng không thở nổi, vì vậy trong đời này, cậu nhất định không thể bỏ lỡ hắn lần nữa.
Trong mắt cậu, bất cứ điều gì trước mặt Lục Hàn Châu đều có thể là sự lựa chọn thứ hai.
Hình ảnh thành thật của Chi Ngôn khiến Lục Hàn Châu mềm lòng, đồng thời dâng lên một cảm giác phấn khởi.
Thì ra được người yêu đặt lên hàng đầu lại tuyệt vời như vậy sao?
Lục Hàn Châu nghĩ vậy không nhịn được mà hôn nhẹ Chi Ngôn, nhìn thấy cậu thiếu gia trong vòng tay mình mặt đỏ lên khiến hắn cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Bầu không khí lúc này rất ấm áp, chỉ trừ những tiếng chuông điện thoại thi thoảng gây phiền phức.
Hai người quấn quýt bên nhau không thể ngừng thân mật, cũng không màng đến tiếng chuông điện thoại ồn ào, chỉ cần ôm nhau như vậy cũng đã thấy hạnh phúc.
Trong khi đó, ở một nơi khác——
Đoạn Tuấn nhìn vào chiếc điện thoại không nhận được cuộc gọi, khuôn mặt hiện rõ sự bực bội.
“Ha ha, tiểu đồ đệ không nghe lời nữa rồi, có lẽ không kìm nén được nữa sao?”
Nghe thấy giọng nói vang vọng trong đầu, biểu cảm trên khuôn mặt Đoạn Tuấn càng thêm biến dạng.
“Làm sao có thể?” Gã phủ nhận: “Mình đã tạo cho cậu ta hình tượng là một người luôn nịnh nọt mình, chỉ có điều mọi người đều có tính khí riêng, có lẽ chuyện của cô gái đó thật sự đã làm cậu ta tức giận.”
Không biết lời này là tự an ủi bản thân hay điều gì khác, sau khi nói xong, trong lòng Đoạn Tuấn bỗng chốc bình tĩnh lại.
Nghĩ đến những gì Chi Ngôn đã làm với mình kể từ khi gã xuyên không hai năm trước, biểu cảm trên mặt Đoạn Tuấn đã tốt lên rất nhiều.
“Không thể quá tự tin, thế giới này đã có nhiều nhân vật tự phát triển ý thức, sự chỉnh sửa của ngươi thực sự không tính là gì.”
Không biết đã chạm vào đâu, Đoạn Tuấn nghe thấy câu này lập tức trở nên hung hăng: “Im miệng, hãy làm tốt vai trò công cụ hỗ trợ của mình đi.”
Nói xong, gã một mình cắt đứt liên lạc với hệ thống.
Mặc dù đã ngắt liên lạc, nhưng những lời vừa rồi của hệ thống vẫn để lại dấu vết trong lòng gã.
Thế giới này cho dù có nhiều người không thể kiểm soát.
Chẳng hạn như Lục Hàn Châu, gia đình Chi…
Đều là những kẻ đứng trên đỉnh quyền lực, nhưng chẳng ai xem gã ra gì, chỉ có cái tên tiểu thiếu gia ngu ngốc kia, mỗi ngày cứ mặt dày theo đuổi gã.
Nhưng đáng tiếc là người này lại không thể tự quyết định.
Đã ở bên nhau hai năm mà chẳng mang lại cho gã chút lợi ích nào.
Nghĩ đến đây, Đoạn Tuấn không nhịn được mà lấy ra một quyển sổ tay.
Gã lật đến trang viết tên Chi Ngôn.
Trên đó đã có rất nhiều câu như “tặng nhà”, “tặng xe”, “tặng cổ phần”, lúc này Đoạn Tuấn lại thêm một câu: “Yêu Đoạn Tuấn đến xương, nguyện vì hắn mà chết.”
Viết xong, Đoạn Tuấn mới đóng quyển sổ lại.
Gã vốn là một tác giả tiểu thuyết, tình cờ xuyên vào cuốn sách mình đã viết, cùng với một hệ thống nói rằng có thể giúp gã đạt đến đỉnh cao quyền lực.
Không ai lại không yêu tiền và quyền lực, cho nên Đoạn Tuấn không chút do dự mà đồng ý.
Sau đó, dưới sự chỉ dẫn của hệ thống, gã bắt đầu dùng quyển sổ đa năng này để chỉnh sửa hình tượng của Chi Ngôn.
Sau khi nhận được lợi ích lần đầu tiên, gã đã mê mẩn với cảm giác hưởng lợi mà không cần lao động.
Cùng lúc đó, gã cũng đã chỉnh sửa một số người khác, nhưng không biết có phải vì những người đó có ý thức tự chủ quá mạnh hay không, mà gã lại không thành công.
Vì thế gã chỉ có thể bám riết lấy Chi Ngôn mà thôi.
Nghĩ đến đây, gã bình tĩnh lại cơn giận, lại một lần nữa gọi điện thoại.
Đối với những người yêu đương, chỉ cần dỗ dành là được.