Tôi chỉ là một người bình thường, nhưng tôi rất thích trở thành người hùng như kiểu giải cứu thế giới vậy. Thành ra list người yêu cũ của tôi không vào tù ra tội thì cũng là phường không ra gì.
Tháng này, tôi vừa kết thúc chuyện tình với một gã nghiện... một cách không hề êm đẹp. Trước đó, tôi nghĩ hắn cứ lên cơn nghiện suốt là do chưa gặp tôi thôi, gặp tôi rồi là hắn sẽ cai nghiện được ngay. Suy nghĩ đó chỉ dừng lại cho đến khi hắn lên cơn, cầm kim tiêm lên định đâm vào tôi như đâm bong bóng khí. So với nắm đấm hay bạt tai từ người yêu cũ, cái kim tiêm nhọn hoắt bé xíu đó khiến tôi sợ đái ra quần. Tôi ngay lập tức lủi đi. Dù sao so với tình yêu, tính mạng vẫn quan trọng hơn. Có tính mạng mới tiếp tục yêu đương được chứ. Tuy là tôi luôn lựa chọn tình yêu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nhưng tôi không cần sự đả kích đến từ phía đối phương. Gã nghiện đến tìm tôi vài chục lần, dụ dỗ, đe dọa thậm chí còn táng tôi ngay tại chỗ đông người. Chỉ đến khi tôi dọa báo công an bắt gã thì gã mới thôi không đến làm phiền nữa. Dù vậy, tôi vẫn không yên tâm, vội vàng chuyển chỗ ở trong đêm. Thú thật, yêu đương với mấy người không ra gì cũng có nhiều tác dụng, đó là giúp tôi mạnh mẽ hơn cả về thể xác lẫn tinh thần, rèn luyện cho tôi khả năng tự lực tự cường. Đương nhiên hại nhiều hơn lợi, tôi đã không còn bạn bè kể từ sau khi yêu một tên du côn thất học, một tên biếи ŧɦái thích trộm đồ lót, một tên bạo hành phụ nữ. Và kể từ khi tôi yêu gã nghiện, tôi chẳng còn bố mẹ nữa. Bố mẹ tôi không có mặt mũi để ngẩng đầu lên với mọi người và không cho tôi nhìn mặt mũi của họ thêm lần nào. Sau khi chia tay gã nghiện, tôi quay về khóc lóc ỉ ôi với bố mẹ, hứa lên hứa xuống sẽ không yêu đương với mấy tên đó thêm lần nào nữa. Nhưng chỉ được vài ngày, tôi lại rơi vào lưới tình với kẻ trăng hoa. Tôi biết mình muốn gì, tôi chỉ thích ở bên cạnh những kẻ bị xã hội dè bĩu. Tôi thích trai xấu, trai hư, khuyết điểm thể chất và tinh thần trên người họ hấp dẫn tôi. Chính xác hơn, vì tôi tìm được cảm giác ưu việt trên con người họ.
Tôi xinh đẹp, có một công việc ổn định, có một gia đình khá giả luôn là chỗ dựa vững chắc. Thế giới giữa tôi và những anh người yêu “...” không có điểm chung, nhưng tôi đã tự cầm xẻng lên đào một con đường tắt cho họ dễ bề tìm đến. Tôi hưởng thụ cảm giác mình hơn bọn họ về mọi mặt, thích ánh nhìn đầy đánh giá của những người xung quanh về “cặp đôi đũa lệch” khi tôi và người yêu ở bên ngoài, thích được nghe những câu hỏi như: “trời ơi sao chị đẹp thế, giỏi thế mà yêu anh ta”. Cảm giác này khó mà biểu đạt được thành lời. Và việc trở thành anh hùng của ai đó khiến tôi... nói chung là tôi rất thỏa mãn. Tôi biết con đường tình yêu mình chọn không giống ai nhưng tôi không cần bất cứ ai dạy mình phải làm gì.
Cuối năm, tôi đá ngay anh người yêu là trai đểu bắt cá nhiều tay, vì sau khi yêu đương với tôi anh ta bỗng trở nên ngoan lạ thường, như kiểu muốn quay đầu là bờ mà bờ là tôi... Nói thật, tôi chưa tính đá anh ta đâu, nhưng tôi đã đưa ra quyết định này ngay khi tôi rung động mãnh liệt trước bạn học cũ sau buổi họp lớp. Một người đàn ông gia trưởng, coi trọng mặt mũi, ham ăn lười làm. Hắn cũng từng ly hôn vì cờ bạc và gái gú. Quan trọng nhất là, khác với mấy gã đàn ông trước đó ít nhất còn có tình cảm với tôi, hắn thực sự không nảy sinh một chút tình cảm nào với tôi. Nói đúng hơn, hắn chỉ coi tôi là một đứa ô-sin miễn phí, một máy đẻ, một người giải quyết du͙© vọиɠ và mang lại tiền tài lợi ích cho hắn.
Tôi yêu hắn ghê gớm. Nhưng tình yêu này, như mọi lần, vấp phải rất nhiều phản đối, nhiều nhất không đến từ bố mẹ tôi mà là anh hàng xóm “con nhà người ta”. Như biệt danh mà tôi đặt cho anh. Anh lớn hơn tôi vài tuổi, chín chắn chững chạc, thành đạt, mọi mặt đều ưu tú. Thậm chí đến cả một người chưa từng yêu “trai tốt” như tôi thỉnh thoảng cũng không kìm chế được ý nghĩ “hay là theo đuổi anh xem sao”. Nhưng đương nhiên chỉ là ý nghĩ, vì tôi không hứng thú với việc yêu đương với con nhà người ta. Nhưng ngược lại anh lại hứng thú với tôi - một đứa con gái “hư hỏng”. Thế nên, sau khi biết tôi có ý định tiến tới với gã gia trưởng, như mọi lần, anh khuyên răn tôi hết lời. Khuyên không được anh đâm ra cáu bẳn. “Em có bệnh à?” - Lúc anh hỏi tôi như thế, thú thực tôi biết anh bỏ thêm chữ “à” và biến câu trường thuật thành câu hỏi cho đỡ phật lòng tôi. Người xấu quay đầu thành người tốt, người tốt sa ngã thì thành người xấu, tôi không ghét ở bên người tốt, mà tôi chỉ là muốn cứu vớt người xấu mà thôi. Trên thực tế, có lẽ chỉ là thứ mà tôi thích khác với mọi người, đó gọi là khác biệt, chứ không phải là bệnh.
Người khác yêu đương thì người sau tốt hơn người trước, đến lượt tôi yêu đương thì người sau tệ hơn người trước. Vì vậy, tôi quyết định kết hôn sớm, đề phòng chuyện mình sẽ lấy người không ra người. Đứng trước lời tỏ tình của anh hàng xóm "con nhà người ta" và sự lạnh nhạt của gã gia trưởng. Hai người đó - đương nhiên tôi không ngu đến độ không biết chọn ai.
Tôi bắt đầu cuộc sống hôn nhân vừa như Địa ngục vừa như Thiên đường của mình. Mỗi ngày bận rộn công việc và chăm sóc gia đình, hầu hạ chồng và gia đình chồng. Tiền bạc tôi kiếm được đều để nuôi bọn họ, thậm chí tôi còn về nhà mẹ đẻ xin tiền xin đồ này nọ. Cuộc hôn nhân này đã gϊếŧ chết chút ít tình thương còn sót lại của cha mẹ với tôi, giờ họ xem tôi như không khí, đối xử với thái độ như người dưng nước lã.
Tôi sinh ba đứa con liên tiếp, đứa trước cách đứa sau chỉ tầm năm rưỡi. Dù biết chúng sau này có lẽ không thể khá khẩm hơn đời cha mẹ, tôi vẫn không có lấy một chút cảm giác áy náy. Chồng bài bạc nợ nần lại thường xuyên động tay động chân, rồi có mối quan hệ ngoài luồng với những người đàn bà khác, tôi vẫn không ly hôn, cố gắng giữ lấy cuộc hôn nhân thối nát của mình. Mẹ chồng và người thân đằng chồng có lên mặt, đay nghiến, chỉ trích, bắt bẻ từng nào, tôi vẫn nhịn nhục phục vụ họ như ông hoàng bà hoàng. Những đứa con thơ của tôi lớn lên trong hoàn cảnh đó nên gương mặt chúng ảm đạm trong mắt không có tia sáng. Không nhận về mình lỗi lầm, tôi thường đay nghiến rằng nếu không có các con, mẹ đã bỏ đi rồi; tôi dạy chúng phải hiểu mẹ đã vất vả thế nào, không được trách mẹ, lớn lên phải thương lấy mẹ. Người ngoài cuộc đều nói tôi điên khùng tự làm hỏng cuộc đời mình, nhưng tôi hạnh phúc với điều đó. Sống trong cuộc hôn nhân phải phục vụ chồng, nhà chồng như trâu chó, tôi cảm nhận được giá trị của bản thân ghê gớm.
Thiếu tôi, bọn họ sống không nổi.
Tôi cảm thấy đàn ông không có tên nào tốt... nhưng đàn ông tốt tiến đến “Hi, em”, tôi vội vàng bỏ chạy. Đàn ông xấu đi ngang, tôi sấn đến, nhiệt tình “Hi, anh”.***
Quan điểm và tam quan của nhân vật "tôi" trong câu chuyện trên không đúng đắn; không đại diện cho quan điểm và tam quan của tác giả.
Mong mọi người sống có trách nhiệm với cuộc đời của chính mình, không ảnh hưởng đến người thân và những người xung quanh!