Tôi, một cô gái độc thân từ trong bụng mẹ. Hai mươi mấy năm trời chỉ có mảnh khăn vắt vai những ngày đông gió lạnh chứ chưa hề có mảnh tình vắt vai nào hết. Ngoại trừ mấy mối tình đơn phương thuở còn đi học ra, tôi thực sự chưa rung động trước bất kỳ ai một cách sâu sắc. So với yêu đương kết hôn, tôi chỉ hứng thú với việc kiếm thật nhiều tiền để sớm về hưu và tận hưởng cuộc sống nhàn nhã.
Dạo này mẹ tôi lại lải nhải vụ kết hôn sinh con. Tại vì lúc tôi đi học, dì hàng xóm sinh con. Lúc tôi tốt nghiệp, dì hàng xóm lại sinh con. Lúc tôi đi làm, dì hàng xóm lại lại sinh con. Tại vì lúc tôi đi học, bạn tôi cũng đi học. Lúc tôi tốt nghiệp, bạn tôi đã lấy chồng sinh con. Lúc tôi đi làm, bạn tôi đã thành mẹ hai con. Có lẽ, trừ tôi ra, mọi người đã chuẩn bị cho việc kết hôn và sinh con đẻ cái. Lúc đầu mẹ tôi không thúc giục ghê lắm, vì tôi còn trẻ. Giờ tôi vẫn còn trẻ, nhưng mẹ tôi muốn bế cháu ngoại lắm rồi. Đáp lại mẹ, tôi không ít lần ám chỉ hoặc trực tiếp bày tỏ rằng mình không muốn kết hôn sinh con. Tôi không bài xích nhưng cũng không có mong muốn hay hứng thú với việc này. Tôi yêu thích cuộc sống tự do bây giờ của mình, hưởng thụ và vui vẻ với điều đó. Mẹ tôi không cho là thế, mẹ tôi nói con gái lớn phải lấy chồng, không lấy cũng được. Không chỉ lấy chồng, còn phải sinh con nữa. Nói như thể kết hôn và sinh con là KPI cơ, thế cái KPI này tôi không thèm chạy làm chi cho mệt người. Vì chạy KPI của công ty còn được thưởng, còn chạy KPI mà mẹ tôi đặt ra chỉ có đập tiền bù lỗ thôi.
Mẹ tôi nói con gái lớn rồi phải lấy chồng sinh con, không lấy chồng sinh con sau này già không có chỗ nương tựa sau này đau ốm không ai chăm, ở một mình tự do nhưng rồi già con sẽ hối hận thôi. Tôi nói với mẹ hôn nhân tốt đẹp như thế sao lại có nhiều vụ bạo hành, nɠɵạı ŧìиɧ, lừa dối, ly hôn, hậu ly hôn còn blabla giản lược tình tiết máu me.
Mẹ tôi: ...
Tôi nói với mẹ nếu chưa có con còn đỡ, nhưng lỡ sau này có con rồi không ly hôn thì mình thiệt mà ly hôn thì con mình thiệt. Đến lúc đó không thấy tội con mẹ sao, cháu mẹ sao. Rồi lúc đó con đưa cháu về cho mẹ chăm mẹ nhé.
Mẹ tôi: ...
Tôi nói giờ giới trẻ cũng áp lực lắm, nuôi mình còn khó nữa là nuôi con cái, rồi bên làm việc bên chăm sóc gia đình, người chứ có phải cỗ máy đâu. Nói kết hôn thì dễ, nhưng bước vào cuộc sống hôn nhân rồi ai chẳng khϊếp vía cả lên.
Mẹ tôi: ...
Tôi chưa kịp nói nếu bản thân mình không thể cho con cái một cuộc sống đầy đủ vật chất và tinh thần, mà chỉ đơn thuần là trao cho con cái sinh mệnh rồi để bé tự đối mặt với hết thảy mọi thứ thì chẳng bằng không sinh. Trương Ái Linh từng nói: “Nếu như đứa trẻ chào đời là để kế thừa sự vất vả, hoang mang, nghèo khó của bản thân, vậy không sinh cũng là một loại lương thiện”.
... mẹ tôi đã giận dỗi bỏ đi rồi.
Tôi lấy rất nhiều dẫn chứng để phản bác, nhưng kể cả thế, cứ vài tháng nguôi chuyện là mẹ tôi lại đào vụ kết hôn lên. Tôi không biết đó là thói quen, là do khoảng cách thời đại khiến quan điểm của chúng tôi về hôn nhân và gia đình khác nhau, hay là do mẹ cũng đang giống thế hệ cũ muốn kiềm chế sự tự do của tôi bằng việc kết hôn. Tôi nhớ, có một đêm ngủ cùng mẹ, tôi hỏi mẹ rốt cuộc hôn nhân có ý nghĩa gì, mẹ tôi nghĩ một hồi lâu không đáp được, giả vờ ngủ rồi. Tôi “...” không có gì để nói. Thực ra hôn nhân của bố mẹ tôi trộm vía khá ổn, bố mẹ yêu thương nhau, dù cuộc sống không dư dả nhưng cũng tính là bình yên trôi qua. Sau này con cái trưởng thành, tuy không thành đạt nhưng cũng không phải là phường trộm cướp hay gì nên mẹ tôi khá là tin tưởng vào tình yêu, hôn nhân và con cái. Còn tôi, dù là kẻ ngoài cuộc, nhưng đã nhìn thấu những cuộc hôn nhân giả dối mốc meo thối rữa rồi. Tình yêu rồi cũng tan biến sau những cãi vã, lừa dối và bạo hành. Hôn nhân đi được đến cùng cũng chỉ là do quen thuộc, do trách nhiệm, do lý trí nói rằng mình vẫn đang gặt hái được lợi ích từ cuộc hôn nhân này. Con cái đâu phải ai cũng hiếu thảo, gặp kiểu tìm đến báo oán thì đúng phận trời đày.
Nhưng ít ai ủng hộ tôi, họ cho rằng tôi nghĩ nhiều.
Không, không phải tôi nghĩ nhiều, mà là mọi người nghĩ ít quá. Xin mọi người đừng lạc quan quá đáng như vậy đối với chuyện kết hôn và sinh con. Không lấy chồng sẽ không có ai chăm sóc? Có chồng rồi có chắc được chồng chăm không? Già rồi không có con cái gì sẽ cô đơn cô quạnh? Có con cái rồi chắc gì già không cô đơn? Không có con cái rồi sau này sẽ hối hận? Có con cái rồi chắc gì không hối hận? Giống như XX, YY, ZZ đó... vơ đại một nhúm cũng thấy được mặt trái của hôn nhân và gia đình. Tôi nói điều này không có nghĩa là tôi khuyên mọi người đừng kết hôn sinh con. Mà là mọi người đừng thần thánh hóa hôn nhân và gia đình đến vậy. Vợ/ chồng và con cái của bạn không phải là người mà bạn lựa chọn để gửi gắm nương tựa, người bảo hộ được bạn cho đến cùng chỉ có bạn mà thôi. Về phía tôi, thú thực không phải là tôi không muốn kết hôn, mà là nếu không có người phù hợp thì tôi thà ở vậy còn hơn. Mỗi người đều có quyền lựa chọn, kết hôn và sinh con hay không cũng được, chỉ cần lựa chọn đó xuất phát từ bản thân là được. Dù cho cuộc đời này tôi không kết hôn sinh con, tôi biết mình vẫn là nhân vật chính của cuộc đời mình.
Đương nhiên, tôi không phải là người có ý chí sắt đá, nếu có một ngày tôi đột nhiên muốn cùng ai đó kết hôn, tôi mong sẽ có người đặt ra câu hỏi này với tôi: Vì sao muốn kết hôn? Do bản thân mong muốn hay vì ảnh hưởng từ bên ngoài?... Cảm ơn câu hỏi đến từ bất cứ ai này, nó có thể đã cứu tôi một bàn nguy trông thấy.
Tôi: Cuộc sống yên bình như này chán quá đi. Tôi muốn thử cảm giác mạnh. Muốn yêu đương, muốn kết hôn, muốn sinh con!
Mọi người: Bồ có chắc mình muốn yêu đương không?
Tôi: Hình như... tui cũng không muốn lắm.
Mọi người: Thế bồ muốn kết hôn à?
Tôi: Thôi, chuyện này để người có kinh nghiệm thử đi, tui không có kinh nghiệm.
Mọi người: Sinh con thì sao nào?
Tôi: Bồ nghĩ xem, đến yêu đương tui còn không muốn nữa là.