Tình yêu ✘ Dây dưa, mập mờ, bạo hành, tẩy não, lợi dụng, lừa dối...
Tình yêu ✔ Yêu được buông được, thành thật, tin tưởng, vui vẻ, thoải mái...
Hôn nhân ✘ Lừa dối, nɠɵạı ŧìиɧ, bạo hành, ghen tuông quá đà...
Hôn nhân ✔ Thành thật, tin tưởng, cho nhau không gian riêng...
Phía trên là quan điểm về tình yêu và hôn nhân của tôi. Đen ra đen mà trắng ra trắng. Tôi yêu đương rất dứt khoát, thích thì nhích mà không thích thì “say goodbye”. Tôi không thích giày vò nhau, đặc biệt là giày vò bản thân. Không còn yêu nhau thì hòa bình chia tay, yêu đương cũng vậy mà hôn nhân cũng như thế.
Bạn bè tôi thường xuyên ngưỡng mộ trạng thái cuộc sống của tôi, hỏi tôi làm sao có thể sống một cách tự do phóng khoáng như vậy. Không sợ hãi cũng không đặt nặng tình yêu, hôn nhân. Tôi thấy điều này hoàn toàn bình thường mà, chỉ cần trước khi yêu người khác, học được cách yêu bản thân, thì chúng ta đều có thể sống một cuộc đời thoải mái.
Mọi người muốn được yêu thương, cũng muốn yêu người khác, nhưng nhiều khi lại quên yêu chính mình. Bỏ bê cảm xúc của bản thân, phớt lờ lựa chọn mình đưa ra để có được sự công nhận của người khác hay thậm chí chèn ép bản thân để làm hài lòng người khác. Tôi chưa từng làm thế, trong cuộc sống, tôi chưa bao giờ vứt bỏ bản thân hay bất cứ hành vi làm tổn thương mình. Tôi nghĩ yêu bản thân là tình yêu lãng mạn nhất trên đời. Vượt xa cả tình yêu đôi lứa và có thể so kè với tình thân.
Tôi không ép mình phải yêu người này yêu người nọ, khi tôi rung động tôi sẽ chủ động theo đuổi tình yêu mà không sợ mất mặt hay mất giá. Ngược lại, tôi không ép ai phải yêu mình, cũng tôn trọng tình cảm người khác dành cho mình.
Tôi không trông chờ hay quá mức dựa dẫm vào đối phương, không yêu cầu đối phương phải cho mình cái này cái nọ để chứng minh tình yêu, vì so với đối phương, tôi càng biết cách nào để yêu thương bảo vệ là chỗ dựa chính mình. Thế nên, khi nhận ra đối phương chỉ muốn lợi dụng mình, tôi sẽ chọn buông tay.
Tôi không khóc lóc vật vã, mượn rượu giải sầu sau khi chia tay, vì tôi biết sức khỏe tinh thần của mình quan trọng đến mức nào, tôi cần lý trí đối mặt với hiện thực chứ không phải là trốn chạy.
Tình yêu của tôi, rất lãng mạn mà cũng rất lý trí. Nếu tôi không hạnh phúc trong mối quan hệ đó thì tôi cần yêu đương để làm gì?
Tôi sẽ yêu ai đó khi tôi rung động, sẽ kết hôn với ai đó khi thấy thích hợp, thậm chí khi chia tay, hay ly hôn, đều là do tôi nhận thấy “đã đến lúc”.
Năm hai chín tuổi, tôi đến một quốc gia mới để trải nghiệm những thứ mới mẻ. Và rồi tôi gặp anh. Tôi quen anh ở nước ngoài, nhưng anh là người nước trong. Có lẽ là cùng nòi giống Lạc Tiên nên gặp nhau ở cái xứ người này hai đứa bỗng mừng hết biết. Nói chuyện hợp cạ nên chúng tôi thêm số điện thoại, thỉnh thoảng anh nhắn tin cho tôi hỏi han này nọ. Tôi đương nhiên không phải là bé gái ngây thơ, tôi biết anh rung rinh trước tôi, dù vậy tôi vẫn trả lời anh... rất khách sáo và khuôn phép, không đò đưa chèo kéo gì sất. Sau cùng anh nhịn không nổi đành lên tiếng trước, anh hỏi tôi: nếu em độc thân thì mình cho nhau cơ hội tìm hiểu nhé.
Tôi không có một giây chần chừ, lập tức khéo léo từ chối.
Anh ổn không? Rất ổn. Ngoại hình được, công việc tốt, tính cách hướng ngoại biết ăn nói. Chưa tiếp xúc lâu dài nhưng tạm tính là rất ổn ở thời điểm chúng tôi quen biết.
Tôi độc thân không? Có. Tôi cô đơn không? Có luôn. Tôi cũng muốn thử yêu đương xem sao, cũng muốn xem liệu đây có phải là Mr.Right - người đàn ông đúng đắn của đời mình hay không.
Nhưng cuối cùng tôi vẫn không đồng ý cho anh cơ hội. Vì tôi biết mình không thích anh nhiều đến thế. So với ai hết trên đời, tôi càng hiểu rõ bản thân mình. Tôi chỉ là đang cảm thấy cô đơn và cần người ở bên mà thôi. Nếu tôi để mặc bản thân làm bừa, người bị tổn thương không chỉ là anh mà còn là tôi. Trước tiên, tôi cần chịu trách nhiệm với cuộc đời mình. Nghĩ nghĩ, tôi vẫn cảm thấy không phải là tôi không thích người ta, mà là tôi thích bản thân mình hơn. Dù vậy, khi quay về nước, tôi nhớ về anh rất nhiều.
Tôi trưởng thành qua từng năm, nhưng quan điểm về tình yêu hay hôn nhân của tôi vẫn vẹn nguyên như ban đầu. Gần đây, tôi vừa ly hôn, kết thúc cuộc hôn nhân kéo dài chín năm. Từ năm ba mươi lăm đến năm bốn mươi hai, tôi luôn sống trong trạng thái vui vẻ tận hưởng cuộc sống ba người. Con trai tôi ở lại với chồng cũ, tôi thường đến thăm con và con sẽ đến chỗ tôi vào mỗi Chủ nhật cuối tuần. Đứa bé có lẽ vẫn bị cuộc hôn nhân đổ vỡ của chúng tôi làm tổn thương, song tôi luôn cố gắng để con có đủ tình yêu của cha lẫn mẹ. Tôi đã dạy và muốn con hiểu rằng, tình yêu và hôn nhân có vô vàn khả năng, không phải ở bên nhau mới là hạnh phúc; hôn nhân là vì hạnh phúc mà kết hôn và ly hôn cũng là vì hạnh phúc mà chia xa. Giờ đây, khi quay lại cuộc sống một mình, tôi vẫn rất tận hưởng cuộc sống, tôi tự do ăn chơi nhảy nhót, tự do làm mọi điều mình muốn trong tầm với. Hiện tại tôi đang không ở trong một mối quan hệ nào cả, thời gian rảnh của tôi sẽ để cho bản thân. Sau giờ làm, tôi sẽ nghe nhạc, vẽ tranh, hoặc lên mạng xem phim, hoặc là ngồi thờ ra nghĩ ngợi lung tung. Thời gian làm điều vô ích hay có ích đều “tiêu” trên người tôi. Gia đình luôn ủng hộ, tôn trọng mọi quyết định của tôi. Đây có lẽ là lý do vì sao quan điểm về tình yêu và hôn nhân của tôi không bị ảnh hưởng từ ai hay từ bất cứ yếu tố bên ngoài nào khác.
Hưởng thụ cuộc đời thực chất là xem nhẹ quá khứ, không sợ hãi tương lai mà bình yên tận hưởng những phút giây hiện tại. Có lẽ, một thời gian sau, tôi sẽ lại rơi vào tình yêu với ai đó, rồi tiến tới kết hôn sinh con, hoặc một mình ở vậy đến lúc rời khỏi cuộc đời này. Đây vốn là chuyện rất bình thường của một người trải qua.
Tôi ở bên ai không ở bên ai, tôi chia tay ai rời xa ai, điều đó không ảnh hưởng tới việc tôi sống vì mình và làm chủ cuộc đời mình.
Khi mình vui vẻ, mua đồ ăn ngon thức quà đẹp tặng mình.
Khi mình buồn, ôm lấy mình an ủi mình động viên mình.
Khi mình không buồn không vui, chúc mình một ngày mới tuyệt vời.
...
Thôi xong, tôi đã tự rơi vào lưới tình do chính mình thêu dệt rồi.