Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Không Biết Hắn Yêu Thầm Ta

Chương 14

Khổng Hoà không hề biết được những suy nghĩ sâu trong lòng của Khúc Xuyên, chỉ thấy thiếu niên tỏa ra hơi thở ấm áp trước mặt đang nhìn mình bằng đôi mắt sáng long lanh, với vẻ mặt ngoan ngoãn nghe mình giải thích về tình hình chung của Huyền Thiên Tông, cậu ta càng không thể ngừng nói chuyện.

Từ lời của Khổng Hoà, Khúc Xuyên mới biết được sư tôn của mình có tu vi đỉnh cao trong giới tu chân, suốt nhiều năm qua không ai có thể theo kịp bước tiến tu luyện của hắn, cách đây vạn năm, chỉ với tu vi Nguyên Anh kỳ, Đường Diễn đã vượt qua ba cảnh giới và chém gϊếŧ ma tôn Hạng Thích đang ở Hợp Thể kỳ.

Chỉ là sau đó, Đường Diễn cũng suýt nữa ngã xuống, may nhờ có sư tổ hiện là tiên nhân Huyền Nguyệt tiêu tốn rất nhiều tu vi mới cứu sống được hắn, mà Huyền Nguyệt cũng vì thế phải hao phí hơn ngàn năm mới có thể phi thăng, từ đó có thể thấy được tình huống lúc đó thực sự nghiêm trọng, cuối cùng vẫn không biết vì sao nhiệm vụ tiêu diệt ma tôn lại rơi vào tay sư tôn Đường Diễn của y.

Ngoài những chuyện cũ liên quan đến Đường Diễn, Khúc Xuyên cũng bị ép phải nghe một chút tin đồn.

Theo lời đồn, trưởng lão Túc Ngọc và trưởng lão Khâm Phách trước đây là cặp công tử tiểu thư xuất thân từ danh môn vọng tộc ở trần gian, từ nhỏ đã đính ước với nhau. Tuy nhiên, khi đó hoàng đế bấy giờ lại khát khao nâng đỡ những người xuất thân hàn môn, hòng đối đầu với các thế gia vọng tộc, từ đó thu hồi toàn bộ quyền lực về tay mình, để triều đình chỉ còn một mình ông ta thao túng.

Khi hoàng đế đã thành công bồi dưỡng được thế lực triều đình riêng, đồng thời nắm giữ binh phù của quân đội, ông ta không chờ đợi thêm mà lập tức ra tay với hai đại thế gia Túc và Khâm – những cái gai trong mắt mình từ lâu.

Dựa vào một số tội danh vô căn cứ, hai gia tộc từng sừng sững qua nhiều thế hệ bị tru di tam tộc. Cuối cùng, chỉ còn lại hai đứa trẻ là Túc Ngọc và Khâm Phách sống sót.

Đúng lúc ấy, trưởng lão Huyền Nguyệt trong chuyến hạ phàm vô tình đi ngang qua. Trưởng lão bấm đốt ngón tay, nhận thấy số mệnh hai đứa trẻ này chưa thể chấm dứt, còn có duyên với giới tu chân, tương lai có thể làm nên chuyện lớn. Vì vậy, trưởng lão đã ra tay cứu giúp, mang cả hai về Huyền Tiêu Tông.

Một người lắng nghe khéo léo luôn khiến người kể chuyện thêm hứng thú. Lúc này, Khổng Hòa càng nói càng hăng, lời như suối chảy không ngừng. Khúc Xuyên vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng trong lòng lại thầm cầu nguyện mau có người đến giải cứu mình.

Đây là lần đầu tiên y nhớ nhung sư tôn trầm mặc ít lời của mình đến vậy. Y thực sự không biết cách đối phó với một người hoạt ngôn như Khổng Hòa.

Có lẽ trời xanh đã nghe thấy lời cầu khẩn tha thiết của Khúc Xuyên. Từ xa, Đường Diễn – vị sư tôn của vốn đang ở Linh Tịch Phong của y – bỗng xuất hiện trước mặt.

Trong khoảnh khắc ấy, Khúc Xuyên như nhìn thấy tiên nhân hạ phàm. Khuôn mặt xinh đẹp như ngọc không gợn chút biểu cảm, tựa hồ thế gian này chẳng có điều gì có thể lay động được hắn. Đôi mắt kia bao quát vạn vật, nhưng tất cả chỉ tới trong mắt, chưa từng chạm được đến trái tim.

Khúc Xuyên bỗng nhiên có một suy nghĩ kỳ lạ, y muốn chạm vào đôi mắt ấy, để xem thử liệu Đường Diễn có thể bộc lộ một biểu cảm nào mà y chưa từng thấy không.

Mặc dù trong lòng suy nghĩ miên man, nhưng trên mặt Khúc Xuyên không hề để lộ chút gì. Nhìn thấy Đường Diễn, y lập tức vui mừng chạy đến, nắm lấy ống tay áo của sư tôn, ngẩng đầu nhìn hắn.

“Sư tôn đến đây có việc sao?”

Đường Diễn quan sát Khúc Xuyên từ trên xuống dưới, không nhận ra y có tổn hại gì. Ánh mắt hắn lại dừng trên khuôn mặt y, vẫn là dáng vẻ sáng ngời ấy, đôi mắt trong veo và hàm răng trắng đều.

Đường Diễn có chút hoang mang, hắn sợ Khúc Xuyên sau này ra ngoài sẽ gặp nguy hiểm nên đã đặt một chút linh lực căn nguyên của mình lên người Khúc Xuyên, để trong trường hợp y gặp nguy hiểm hoặc khẩn thiết gọi mình, hắn sẽ lập tức cảm nhận được và xuất hiện.

Nhận thấy Khúc Xuyên không hề hấn gì, Đường Diễn bất giác thở phào nhẹ nhõm. Nhưng rồi tâm tư hắn lại nổi lên vài đợt gợn sóng, như thể đã rất lâu rồi hắn chưa từng vì một ai mà trải qua nhiều cảm xúc đến vậy.