Khúc Xuyên thấy đối phương không đáp lời, chỉ đứng đó lặng lẽ quan sát mình từ trên xuống dưới, trong lòng không khỏi dấy lên vài phần bối rối. Y hơi kéo nhẹ vạt áo của Đường Diễn, đôi môi khẽ bĩu ra, nét mặt có chút ấm ức, rồi lại lên tiếng hỏi:
“Sư tôn nhìn đệ tử như vậy, chẳng lẽ y phục của đệ tử có chỗ nào không ổn sao?”
Y chăm chú nhìn Đường Diễn, nhưng đối phương vẫn giữ dáng vẻ không chút biểu cảm, tựa như bức tượng khắc từ ngọc, không thể đoán ra suy nghĩ.
“Không có gì.”
Sau khi trả lời, Đường Diễn bất giác suy xét lại, liệu có phải mình đã quá lạnh nhạt với đồ đệ rồi không? Nghĩ vậy, hắn lại đưa tay xoa nhẹ mái tóc của Khúc Xuyên. Lần thứ hai thực hiện hành động này, Đường Diễn đã trở nên tự nhiên hơn trước.
Bên cạnh, Khổng Hòa lần đầu tiên gặp Đường Diễn, ban đầu cậu ta còn thầm cảm thán rằng vị trưởng lão này quả thật giống như lời đồn: lạnh lẽo như một khối băng.
Thế nhưng khi chứng kiến cách hắn đối xử với Khúc Xuyên, Khổng Hòa suýt nữa thì ngạc nhiên đến rơi cả cằm.
Dù Đường Diễn tỏ ra ôn hòa với Khúc Xuyên, trực giác nhạy bén của Khổng Hòa vẫn khẳng định rằng vị trưởng lão này chính là hiện thân hoàn hảo của những gì các đệ tử trong tông môn đồn đại.
Khi Đường Diễn cuối cùng cũng liếc nhìn mình, Khổng Hòa lập tức hành lễ rồi nhanh nhẹn tìm cớ cáo lui, khéo léo để lại không gian riêng cho thầy trò họ.
Chỉ còn lại hai thầy trò, Đường Diễn có chút băn khoăn, mở lời hỏi:
“Vừa rồi, ngươi gọi ta sao?”
Nghe xong, Khúc Xuyên suýt chút nữa không giữ được nét mặt. Quả thực y đã thầm nghĩ rằng nếu sư tôn xuất hiện và cứu mình khỏi tình huống này thì tốt biết bao. Nhưng chẳng lẽ chỉ một ý nghĩ thoáng qua trong lòng cũng đủ để gọi sư tôn đến ư?
Tuy vậy, Khúc Xuyên nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cố gắng tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, đôi má còn ửng lên chút sắc hồng.
“Đệ tử không quen biết ai ở nơi này, trong cả Huyền Tiêu Tông chỉ có sư tôn là thân thuộc. Khi nãy đệ tử chỉ nghĩ rằng, nếu sư tôn có thể ở bên cạnh mình thì thật tốt.”
Nghe vậy, Đường Diễn thoáng ngạc nhiên. Hắn không ngờ đồ đệ của mình lại dính người đến thế. Nhưng khi thấy bàn tay y vô thức siết chặt lấy tay áo mình, đôi má lại ửng đỏ trong vẻ ngượng ngùng, Đường Diễn bỗng chốc cảm thấy lòng mình tan chảy thành một dòng nước.
“Dạo này ta cũng không có việc gì quan trọng, vậy những ngày tới ta sẽ cùng ngươi đi dạo một chút.” Dù miệng nói vậy nhưng nét mặt của Đường Diễn vẫn lạnh nhạt như thường lệ, không chút thay đổi.
Khúc Xuyên ngạc nhiên nhìn Đường Diễn, dường như không thể tin được rằng sư tôn lại đồng ý với yêu cầu có phần tầm thường này của mình. Nhưng chẳng mấy chốc, nụ cười tươi sáng đã hiện trên môi y, đôi mắt ánh lên niềm vui rạng rỡ.
Y không kìm được mà lao tới ôm chầm lấy cánh tay đang buông thõng của Đường Diễn.
“Đa tạ sư tôn!”
Đường Diễn đã lâu không gần gũi với ai, mà ngay cả trước kia hắn cũng không thích sự tiếp xúc thân cận quá mức. Nhưng với thiếu niên này, dường như lại chẳng có gì là không thỏa đáng cả.
Những ngày gần đây, Khúc Xuyên được Đường Diễn dẫn đi dạo khắp Huyền Tiêu Tông. Ban đầu, y nghĩ mình sẽ mệt rã rời, nhưng không ngờ sau vài ngày, y nhận ra lưng không đau, chân cũng không mỏi, tinh thần lại còn phấn chấn hơn trước.
Khúc Xuyên cảm thấy thể lực của mình dường như còn tốt hơn so với trước kia. Y không ngốc, lập tức hiểu rằng hẳn là sư tôn đã sử dụng một chút thuật pháp trên người mình, giúp y giữ được trạng thái khỏe khoắn suốt mấy ngày qua.
Một khi đã có chút manh mối, những suy đoán khác cũng dần được gợi mở. Khúc Xuyên nhớ lại những dấu hiệu trong ngày bái sư, nghĩ rằng khi ấy sư tôn hẳn đã ở rất gần mình.
Sau khi đã đi khắp nơi và làm quen với tông môn, bước tiếp theo chắc hẳn là bắt đầu học tu luyện. Mỗi ngày, Khúc Xuyên đều ở bên Đường Diễn, nhận ra ngoài việc dẫn mình đi khắp nơi, dường như sư tôn còn đang tìm kiếm điều gì đó, nhất là những ngày ghé qua Tàng Thư Các thường xuyên hơn. Nghĩ kỹ lại, Khúc Xuyên đoán rằng sư tôn hẳn đang tìm kiếm bí kíp hoặc công pháp nào đó.