Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Không Biết Hắn Yêu Thầm Ta

Chương 13

Điện phụ của Đường Diễn tuy không có ai ở, nhưng điện phụ của các trưởng lão Huyền Tiêu Tông thì chắc chắn không tồi. Ngược lại, trong phòng không chỉ đầy đủ những vật dụng cần thiết, mà ngay cả những đồ vật lớn nhỏ cũng đều rất tinh xảo, chỉ cần nhìn là biết chúng đều là những món đồ quý giá và khan hiếm.

Khúc Xuyên thì rất hài lòng với mọi thứ, nhưng Đường Diễn lại cảm thấy điều này có phần không công bằng với Khúc Xuyên, nhưng hắn cũng không nghĩ ra được còn có thể bổ sung thêm gì, trong chốc lát cảm thấy rất phiền muộn.

Khúc Xuyên thấy vậy liền đoán được phần nào suy nghĩ của Đường Diễn, y mỉm cười và kéo kéo vạt áo của Đường Diễn.

"Cảm ơn sư phụ, đệ tử rất thích!"

Cảm giác khi bị ánh mắt sáng như sao mai chiếu rọi là như thế nào nhỉ, Đường Diễn nghĩ rằng y nhất định muốn hái cả những ngôi sao trên trời xuống tặng cho y.

Khúc Xuyên chưa đạt đến Trúc Cơ, tất nhiên vẫn cần nghỉ ngơi mỗi ngày. Những ngày qua, Đường Diễn chưa từng căn dặn y phải làm gì, chỉ bảo rằng nếu rảnh rỗi thì hãy thong dong dạo bước, làm quen với các nơi trong nội bộ tông môn.

Khúc Xuyên bước xuống Linh Tịch Phong, lang thang khắp Huyền Tiêu Tông, ngẫu nhiên gặp một thiếu niên cũng đang nhàn nhã dạo chơi. Thiếu niên nọ dáng vẻ hoạt bát, thỉnh thoảng chân lại đá những hòn sỏi nhỏ trên đường, tay níu cành cây bứt lá. Khi Khúc Xuyên còn đang lưỡng lự có nên bắt chuyện hay không, đối phương đã thoáng nhìn thấy y.

“Này! Ngươi là đệ tử phong nào? Ta đã dạo chơi khắp Huyền Tiêu Tông này nhiều ngày, nhưng chưa từng gặp qua ngươi.” Thiếu niên vừa nói vừa vội vàng chạy tới.

“Ta là Khúc Xuyên, đệ tử Linh Tịch Phong.” Khúc Xuyên thuận miệng đáp, trên gương mặt đã nở một nụ cười ngọt ngào như thường lệ.

Lời vừa dứt, thiếu niên trước mặt lập tức sững sờ hồi lâu, không thốt nên lời.

Khúc Xuyên bối rối, vươn tay khẽ vẫy trước mắt đối phương. Bỗng nhiên, ánh mắt thiếu niên sáng rực lên, tựa như vừa nhìn thấy nhân vật mà mình tôn kính. Khúc Xuyên càng thêm khó hiểu. Tôn kính ư? Không thể nào, y tự hỏi bản thân, từ trước đến nay mình chưa từng làm việc gì đủ để lưu danh mà.

Chẳng mấy chốc, thiếu niên kia đã cất tiếng, giọng điệu đầy kích động:

“Ta biết ngươi! Ngươi chính là người đoạt hạng nhất trong lần thử thách trước, lại còn sở hữu linh căn đơn biến dị hiếm thấy! Đặc biệt hơn cả, ngươi còn được Đường trưởng lão lạnh lùng thờ ơ suốt vạn năm qua ưu ái.”

“…”

Bị một thiếu niên lạ mặt bất ngờ chặn đường, lại còn nói ra những điều y tưởng chừng không ai hay biết, Khúc Xuyên không khỏi ngượng ngùng.

Kết quả thử thách và linh căn vốn là chuyện sớm muộn ai ai cũng sẽ rõ, Khúc Xuyên dẫu sao cũng đã quen tâm.

Chỉ là… sự ưu ái của sư tôn, ngoài việc hôm ấy vì y quá mệt mà ngất xỉu, lại còn nắm chặt lấy tay sư tôn không chịu buông, để người phải bế thẳng đến đại hội thu nhận đệ tử, thì thật sự chẳng còn gì khác.

Xem ra, sự tình ấy đã bị mọi người chứng kiến rõ mồn một. Nghĩ đến đây, nụ cười rạng rỡ như ánh dương của Khúc Xuyên bất giác đông cứng.

Thiếu niên kia dường như nhìn thấu tâm tư y, bèn đưa tay gãi đầu, vẻ mặt đầy ngơ ngác:

“Những chuyện này nào có gì mất mặt? Ngươi lẽ ra nên cảm thấy tự hào chứ.” Thiếu niên nói với giọng đầy ngạc nhiên.

Khúc Xuyên hít một hơi, ổn định lại cảm xúc. Một lần nữa, y khôi phục dáng vẻ ấm áp, tựa như mặt trời nhỏ rạng rỡ, tỏa sáng khắp nơi. Lúc này, y bắt đầu thầm suy đoán thân phận thiếu niên trước mặt.

Tựa như đoán được suy nghĩ của Khúc Xuyên, thiếu niên kia lập tức điều chỉnh lại tư thế, ho nhẹ vài tiếng rồi mở miệng lần nữa:

“Khụ khụ! Tự giới thiệu một chút. Ta là Khổng Hoà, đại đệ tử Thượng Thanh Phong, nơi chưởng môn cư trú.”

Khi biết rằng thiếu niên kia cũng là đệ tử đứng đầu, Khúc Xuyên âm thầm ghi nhớ tên và diện mạo của đối phương, vì dù sao cũng khó tránh khỏi việc phải giao tiếp trong tương lai. Trên mặt y lại nở một nụ cười khiến người khác cảm thấy vui vẻ, bắt đầu trò chuyện qua lại với Khổng Hoà, không khí rất hòa hợp.

Khi hai người dần dần quen thuộc, Khổng Hoà cũng mở lòng trò chuyện, không ngoài dự đoán của Khúc Xuyên, đối phương đúng là một người nói rất nhiều.