Sư Tôn Luôn Cho Rằng Ta Không Biết Hắn Yêu Thầm Ta

Chương 12

“Nếu ngươi muốn có sư huynh sư đệ hoặc sư muội bên cạnh, thì hãy ra ngoài xem thử, đến lúc đó ghi danh bọn họ vào đệ tử của Linh Tịch Phong là được.” Nếu Khúc Xuyên mang người về, dù Đường Diễn và đối phương không có duyên thầy trò, nhưng cũng sẽ không bạc đãi họ, chỉ cần có thể làm bạn với thiếu niên là đủ.

Dù Khúc Xuyên không có ký ức gì, nhưng y cũng biết hành động thu nhận thêm đệ tử chỉ vì sợ một đệ tử cô đơn có lẽ không hợp lẽ thường, vì vậy lập tức vung tay từ chối.

“Sư phụ không cần phiền phức như vậy, có sư phụ bên cạnh, đệ tử tự nhiên sẽ không cô đơn.” Khúc Xuyên mỉm cười ngọt ngào, nói với Đường Diễn.

Khúc Xuyên nói vậy, Đường Diễn cũng không cố chấp nữa, chờ đến khi nào y lại muốn có thêm sư đệ sư muội thì Đường Diễn sẽ dẫn y đi đón người về. Thấy Khúc Xuyên như vậy, nội tâm đã nhiều năm không hề dao động của Đường Diễn bỗng có chút lo lắng, tiểu đệ tử này thực sự quá đơn thuần, khi nào y tu luyện được kha khá rồi, vẫn phải dẫn y đi trải nghiệm cuộc sống trần gian một phen, nếu không đến ngày hắn phi thăng thành tiên, e rằng cũng không yên tâm để y ở lại hạ giới.

Đã rất lâu Đường Diễn không có những cảm xúc dao động như vậy, trong lúc nhất thời lại cảm thấy có chút mới mẻ, hóa ra việc nuôi dạy đệ tử lại có cảm giác như thế này, mấy ngày sau phải đi thăm hỏi các sư huynh sư tỷ để học hỏi cách dạy dỗ đệ tử của mình cho tốt mới được.

Nói chuyện một lúc, Khúc Xuyên mới nhớ ra mình vẫn đang dựa nửa người vào lòng Đường Diễn, mặc dù trên mặt Đường Diễn không có vẻ không vui, nhưng Khúc Xuyên vẫn muốn để lại ấn tượng tốt đẹp trước mặt sư phụ.

Nghĩ đến đây, Khúc Xuyên bèn chui khỏi trong lòng Đường Diễn, đứng vững rồi hành lễ với Đường Diễn một cách không quy củ cho lắm, y giải thích một hồi về việc hôm đó mình bái sư thực sự là một ảo cảnh nên không còn ý thức mới thất lễ như vậy, mong sư phụ thông cảm. Sau đó, y nhìn về phía Đường Diễn với ánh mắt đầy mong chờ.

Cảm giác ấm áp trong lòng biến mất khiến Đường Diễn có chút không quen, hắn cũng đứng dậy theo động tác của Khúc Xuyên, thấy ánh mắt Khúc Xuyên nhìn mình, hắn không tự chủ được mà cất giọng nhẹ nhàng hơn một chút.

“Không sao, chúng ta là sư đồ, không cần quá đặt nặng lễ nghĩa.” Sau đó, Đường Diễn nhớ lại hình ảnh sư phụ đối xử với mình khi còn nhỏ, hắn do dự nâng tay lên, nhẹ nhàng đặt lên đầu Khúc Xuyên, rồi lại ngượng ngùng di chuyển tay qua lại, vuốt ve đầu Khúc Xuyên.

Cảm nhận được sự chạm nhẹ trên đầu, Khúc Xuyên không khỏi nhắm mắt lại, cọ cọ đuổi theo bàn tay của Đường Diễn. Cảm giác gần gũi như vậy khiến y cảm thấy có chút mới lạ, nhưng lại không khiến y ghét bỏ. Ngược lại, còn có chút thoải mái trong đó.

“Khi đến Linh Tịch Phong ngươi vẫn đang ngủ, ta không gọi ngươi dậy, bây giờ ngươi có thể đi xem muốn ở nơi nào, nếu thiếu gì có thể nói với ta.”

Khúc Xuyên nghe xong không chút do dự đã đáp: “Không cần phiền đến sư phụ, ta chỉ cần ở nơi nào gần sư phụ nhất là được.”

Mặc dù Khúc Xuyên không thích giao du với quá nhiều người, nhưng việc xây dựng mối quan hệ tốt với Đường Diễn cũng là một chuyện tốt, y ở thế giới tu chân không có ai nương tựa, cần phải gần gũi với sư phụ hơn.

Đường Diễn nghe xong suy nghĩ một chút, từ từ mở miệng nói: “Nơi ta ở có chút hẻo lánh, xung quanh không có nơi nào trống.”

Vừa dứt lời, Đường Diễn thấy thiếu niên trước mặt mình dần dần buồn bã, suy nghĩ một chút trên Linh Tịch Phong này cũng không có đệ tử khác, y có dính lấy mình cũng là bình thường.

Nghĩ đến đây, Đường Diễn lại mở miệng như bị ma xui quỷ khiến: “Nhưng điện bên cạnh chỗ của ta không có ai ở, nếu ngươi không chê thì có thể vào đó.”

Nghe xong, đôi mắt của Khúc Xuyên lại sáng lên, chớp chớp rất đáng yêu. Thấy vậy, Đường Diễn cũng không hối hận về những lời mình vừa nói ra trong lúc hoảng hốt.