Có lẽ vì còn quá trẻ, Phùng Tùng chưa học được cách che giấu suy nghĩ của mình. Thấy vậy, những người xung quanh cũng lặng lẽ tránh xa cậu ta. Với tâm địa như vậy, làm sao có thể thuận lợi bước lên con đường tu đạo được, không liên lụy đến người khác thì đã may lắm rồi.
Sau khi việc chọn đệ tử đứng đầu kết thúc, những đệ tử còn lại cũng được tạm thời phân vào nội môn và ngoại môn. Đệ tử ngoại môn sẽ không mãi chỉ là đệ tử ngoại môn, chỉ cần chăm chỉ tu luyện, cộng thêm chút linh khí thì có thể được xếp vào nội môn trong kỳ kiểm tra tiếp theo. Đã vượt qua biết bao khó khăn để đến được đây, trong lòng mỗi người đều có một quyết tâm, còn đi được đến đâu thì tùy thuộc vào vận mệnh của mỗi người.
Sau khi kết thúc lễ thu nhận đệ tử, Đường Diễn chào hỏi sư huynh sư tỷ rồi bế Khúc Xuyên trở về Linh Tịch Phong. Đường Diễn chỉ cảm thấy thiếu niên trong lòng mình nhẹ như một chiếc lông vũ, mặc dù trên mặt hơi có chút thịt, nhưng cơ thể lại rất nhẹ nhàng, dường như một cơn gió cũng có thể thổi bay y.
Nghĩ lại khi hắn cùng Khúc Xuyên đi trên phố, Khúc Xuyên đi được vài bước đã không còn sức lực, nếu không có hắn dùng chú thuật giúp đỡ, e rằng đến nửa đêm y vẫn chưa đến được quán trọ, thậm chí còn chưa biết có kịp đến buổi lễ nhập môn hay không.
Nghĩ đến đây, Đường Diễn cảm thấy nên thường xuyên đốc thúc tiểu đệ tử mới của mình chăm chỉ tu luyện, đừng có yếu ớt như vậy nữa, nhìn thấy y như vậy, Đường Diễn cảm thấy có chút lo lắng, không yên tâm để y ra ngoài một mình.
Nếu các sư huynh sư tỷ của Đường Diễn biết được Đường Diễn đang nghĩ gì thì chắc chắn sẽ ngạc nhiên đến mức nói không nên lời. Khi mới vào Huyền Tiêu Tông, Đường Diễn lạnh lùng như một khối băng, bao nhiêu năm trôi qua cũng không có gì thay đổi, luôn luôn xa lánh mọi người như trước. Nhưng bây giờ, hắn lại quan tâm đến một người như vậy, thật sự là rất hiếm thấy.
Đường Diễn niệm một câu chú rồi trở về Linh Tịch Phong, đặt Khúc Xuyên lên giường. Tất nhiên, Khúc Xuyên vẫn không chịu buông tay, Đường Diễn cũng không dám mạnh bạo kéo y ra, sợ rằng cơ thể phàm nhân của y sẽ bị tổn thương, hắn đành phải ôm y ngồi trên giường và tĩnh tâm tu luyện.
Khúc Xuyên tỉnh dậy trong hơi thở quen thuộc và thoải mái, y thấy mình cuộn tròn trong vòng tay của vị trưởng lão mặc áo trắng mà trước đó mình đã gặp, hắn đang ngồi thiền trong tư thế tĩnh lặng.
Người đó có một gương mặt khiến Khúc Xuyên không thể rời mắt, dường như được tạo ra theo sở thích của y, mỗi lần nhìn vào đều khiến Khúc Xuyên ngẩn ngơ một hồi.
Khi nhận thấy hơi thở của người trong vòng tay mình thay đổi, Đường Diễn cũng mở mắt ra, thấy đối phương đang ngây ngốc nhìn mình, hắn chỉ cho rằng Khúc Xuyên vẫn chưa hiểu rõ về tình huống của mình nên đã mở lời giải thích.
“Đây là Linh Tịch Phong, ta là sư phụ của ngươi. Trong buổi lễ bái sư, ngươi đã ngủ quên nên ta đã trực tiếp đưa ngươi về đây, từ nay về sau ngươi sẽ là đệ tử đầu tiên của Linh Tịch Phong.”
Khúc Xuyên nghe xong chớp chớp mắt, trong mắt Đường Diễn, lúc này y giống như một chú mèo con ngốc nghếch được mình nhặt về, chỉ biết dùng đôi mắt lóng lánh nước nhìn mình đầy tin tưởng.
Còn trong lòng Khúc Xuyên đang nghĩ rằng thật là tốt, y tin vào trực giác của mình, người này chắc chắn không có ác ý, mà một trưởng lão của Huyền Tiêu Tông đương nhiên sẽ không có ý đồ gì với y. Hơn nữa, người ấy còn đẹp như vậy. Dù có vẻ lạnh lùng, nhưng hiện tại nhìn chung đối phương vẫn khá tốt với mình.
“Sư phụ.” Khúc Xuyên nhẹ nhàng gọi Đường Diễn một tiếng, sau đó hỏi: “Vậy Linh Tịch Phong không có đệ tử nào khác sao?”
“Không, dưới trướng ta chỉ có ngươi là đệ tử.”
Khúc Xuyên suy nghĩ một lúc, cảm thấy điều này cũng không có gì xấu. Dường như trước đây y cũng không có nhiều bạn bè thân thiết, biết rằng không phải giao tiếp với quá nhiều người, y cũng thầm thở phào nhẹ nhõm. Nhưng trong mắt Đường Diễn, vẻ mặt của thiếu niên lại có chút sợ cô đơn, muốn có vài sư huynh sư đệ bên cạnh.