Ngoài Đường Diễn, trong Linh Tịch Phong còn có hai vị trưởng lão khác, một là trưởng lão Túc Ngọc, một là trưởng lão Khâm Phách. Trưởng lão Túc Ngọc rất dịu dàng đúng như tên gọi. Còn trưởng lão Khâm Phách thì vô cùng thẳng thắn, nhưng lại không khiến người ta chán ghét. Trưởng lão Túc Ngọc và trưởng lão Khâm Phách vào tông môn cùng thời, và tu vi cũng xấp xỉ nhau, lần lượt là cảnh giới Phân Thần hậu kỳ và Phân Thần trung kỳ.
Ngoài ba người họ thì còn có chưởng môn. Mặc dù chưởng môn hầu như không bao giờ nổi giận, nhưng các đệ tử không ai dám làm càn trước mặt hắn ta. Trên người chưởng môn luôn tỏa ra một khí thế uy nghiêm, khiến các đệ tử luôn cảm thấy dè dặt khi ở gần hắn ta.
Lần này thấy trưởng lão Đường Diễn ôm một thiếu niên đầy dịu dàng, mọi người suýt chút nữa thì không dám tin vào mắt mình.
Một số đệ tử to gan còn đoán rằng đây có thể là con trai thất lạc của trưởng lão Đường Diễn. Mặc dù quan sát thấy trên mặt trưởng lão Đường Diễn không có biểu hiện gì khác lạ, nhưng hành động này không thể nào lừa được người khác.
Theo các sư huynh thế hệ trước kể lại, xưa nay trưởng lão Đường Diễn vẫn luôn lạnh lùng, gần như không bao giờ thân mật với người khác. Hôm nay hắn như thế này chắc chắn là không bình thường. Ánh mắt của mọi người không khỏi nhìn về phía Khúc Xuyên trong vòng tay Đường Diễn.
Khi chưởng môn và các trưởng lão đã đến đủ, lễ thu nhận đệ tử bắt đầu. Đầu tiên là chưởng môn và các trưởng lão chọn đệ tử đứng đầu cho từng ngọn núi của mình. Ngoài Khúc Xuyên, chưởng môn đã để ý một đệ tử tên là Khổng Hòa trong suốt quá trình thử thách.
Mặc dù thành tích không bằng Khúc Xuyên, nhưng cậu ta cũng rất xuất sắc. Tuy trước khi tham gia thử thách cậu ta có vẻ hơi quá tăng động, nhưng khi thử thách bắt đầu lại trở nên bình tĩnh lạ thường. Dù gặp bất kỳ vấn đề gì cũng đều ứng phó một cách điềm đạm, và điều đáng quý nhất là cậu ta có một tâm hồn trong sáng.
Khi biết được kết quả của mình, mặc dù có chút bất ngờ nhưng Khổng Hòa đã nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng và thậm chí còn tràn đầy quyết tâm hơn. Đây là một phẩm chất rất đáng quý.
Trưởng lão Túc Ngọc chọn một đệ tử tên là Quý Doãn Chi, xếp hạng khá cao nhưng không quá nổi bật. Trong ảo cảnh, cậu ta luôn giữ mục tiêu rất kiên định và tiến về phía trước một cách vững vàng, thậm chí còn ước lượng thời gian và vị trí của mình trước khi từ từ bước những bước cuối cùng ra khỏi ảo cảnh.
Cậu ta biết rằng bên ngoài ảo cảnh chắc chắn sẽ có các trưởng lão chú ý đến mình, nhưng lại không muốn quá thu hút sự chú ý của các đệ tử khác, mà chỉ muốn tu luyện vững vàng để đạt được con đường trường sinh bất tử.
Việc một đệ tử trẻ tuổi có thể bình tĩnh như vậy là rất hiếm. Sau khi quan sát kỹ lưỡng Quý Doãn Chi, Túc Ngọc quyết định chọn cậu ta làm đệ tử đứng đầu của mình.
Trưởng lão Khâm Phách chọn một cô bé đến sau Khổng Hòa một chút. Tuổi còn nhỏ mà cứ luôn cau mày, giống hệt như người sư đệ kia của nàng ta, cả hai đều lạnh lùng như băng. Khâm Phách cảm thấy đứa nhỏ rất hợp mắt mình.
Khi được Khâm Phách chọn, cô bé cũng không hề ngạc nhiên, trên mặt vẫn giữ vẻ nghiêm túc như cũ mà bước lên chào hỏi chưởng môn và các trưởng lão, sau đó lễ phép hành lễ với Khâm Phách rồi ung dung đứng sau lưng nàng ta.
Những đệ tử chưa được chọn hầu hết đều không nản lòng, họ chỉ mong nếu bản thân tu luyện chăm chỉ, sau này cũng có thể tu luyện thành đạo.
Từ đằng xa, một bóng người đang quan sát những người bên dưới và âm thầm gật đầu. Tu luyện phải có tinh thần dám đối mặt với khó khăn, mặc dù cuối cùng không thể thành tiên, nhưng bọn họ cũng sẽ không phụ những năm tháng nỗ lực của bản thân.
Tuy nhiên, không phải tất cả các đệ tử đều có tâm trạng như vậy.
Phùng Tùng đứng dưới đài cảm thấy rất bất bình, đặc biệt là khi thấy Đường Diễn ôm thiếu niên kia mà không dành cho họ bất kỳ sự chú ý nào. Tại sao cùng vượt qua thử thách khó khăn như vậy, mà y lại dễ dàng có được cơ hội mà người khác không có chứ?