Trong đại điện Huyền Tiêu Tông.
Chưởng môn và hai vị trưởng lão nhìn thiếu niên thanh tú trong lòng Đường Diễn, ai nấy đều trố mắt nhìn nhau.
“Sư đệ, đệ đây là?” Chưởng môn Kỷ Trần cuối cùng cũng không nhịn được mà mở miệng với vẻ mặt phức tạp.
“Y vừa ngất đi vì kiệt sức.” Giọng điệu của Đường Diễn vẫn điềm tĩnh như vậy.
Vẻ mặt của ba người họ càng lúc càng phức tạp, thật sự không biết nói gì. Dù chưa chính thức nhận đồ đệ, ba người đã có thể thấy chút ít nuông chiều trong thái độ của Đường Diễn đối với Khúc Xuyên sau này.
Nếu Khúc Xuyên có tính tình ngoan ngoãn nghe lời thì không sao, nhưng nếu y đi sai đường thì thật sự không ổn. Tuy nhiên, bọn họ đã chứng kiến biểu hiện của Khúc Xuyên lúc trước, đây là một đứa nhỏ có tâm tư trong sáng, chắc hẳn sẽ không sa vào tà đạo. Nghĩ vậy, ba người cũng yên lòng hơn.
Đường Diễn không biết sư huynh và sư tỷ của mình đang nghĩ gì, chỉ bình thản ôm Khúc Xuyên chờ đợi kết quả thử thách lần này. Dù có biết thì cũng chẳng sao, Đường Diễn chưa bao giờ nghĩ mình là người sẽ nuông chiều đồ đệ quá mức. Những gì hắn đã thấy và trải qua khi còn nhỏ cũng đã dạy cho hắn rằng, chiều chuộng quá mức có thể phản tác dụng.
Khi mặt trời lặn, cuộc thử thách cũng kết thúc. Những đệ tử không đến được đích coi như thất bại.
Khi bốn người chuẩn bị rời khỏi đại điện, ngoài Đường Diễn, ba người kia đều dừng bước. Đường Diễn thấy vậy bèn quay lại, bối rối nhìn ba người họ.
“Sư đệ, đệ ra ngoài như vậy e rằng có chút không ổn.”
Không phải Khâm Phách đang lo lắng cho Đường Diễn, vì trong Huyền Tiêu Tông sẽ không ai dám đồn thổi gì về Đường Diễn, nhưng nàng ta có chút lo lắng cho Khúc Xuyên, sợ rằng nếu y được bế ra ngoài như vậy sẽ gây chú ý với một số đệ tử khác.
Đường Diễn suy nghĩ một lát thấy đúng là không ổn thật, nhưng hắn cũng không đánh thức Khúc Xuyên, chỉ đi vào nội điện rồi đặt y trên giường, đợi xong việc sẽ đưa y về Linh Tịch Phong.
Khúc Xuyên mơ màng cảm thấy hơi thở quen thuộc bên mình sắp biến mất, y cố chấp bám chặt lấy, không chịu buông. Đôi lông mày nhíu chặt lại, lặng lẽ thể hiện sự không hài lòng với việc đối phương muốn rời đi. Đôi môi nhỏ xinh còn mấp máy lẩm bẩm: “Không được đi...”.
Đường Diễn thấy vậy thì quyết định bế y đi ra ngoài, bình thản đối diện với ánh mắt của sư huynh và sư tỷ, nói: “Không sao, ta tự sẽ bảo vệ y.” Nói xong hắn chờ chưởng môn và hai vị trưởng lão đi trước, sau đó mới theo ra ngoài.
Các đệ tử đều đang chờ bên ngoài đại điện, khi chưởng môn và các trưởng lão bước ra, họ lập tức trở thành tâm điểm chú ý.
Tất nhiên, mọi người cũng nhìn thấy thiếu niên trong vòng tay của Đường Diễn. Nhưng các trưởng lão đều ở phía trước nên chẳng ai dám thì thầm bàn tán dưới tầm mắt của họ, chỉ có thể nén sự tò mò để sau khi kết thúc sẽ hỏi chuyện các sư huynh sư tỷ trong tông môn.
Việc đệ tử mới không hiểu rõ về mấy người họ là điều đương nhiên, nhưng các đệ tử khác của Huyền Tiêu Tông lại biết khá rõ về những chuyện lớn nhỏ trong môn phái.
Trong giới tu chân, các cảnh giới tu luyện lần lượt là: Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Xuất Khiếu, Phân Thần, Hợp Thể, Độ Kiếp, Đại Thừa. Và những tu sĩ Đại Thừa có thể coi như là đã bước một chân thành tiên. Hầu hết các tu sĩ Đại Thừa đều đã phi thăng hoặc là , chỉ có trưởng lão Đường Diễn chính là tu sĩ Đại Thừa duy nhất còn sống trong giới tu chân hiện nay.
Thế nhưng, trưởng lão Đường Diễn vốn có tính tình lạnh lùng, lại sở hữu linh căn hệ Băng biến dị, càng khiến người khác không dám đến gần. Mà dường như trưởng lão Đường Diễn cũng không thích ra ngoài, từ khi vào môn phái đến nay, bọn họ chỉ gặp được trưởng lão vài lần đếm trên đầu ngón tay.
Thậm chí trong những đại hội chiêu mộ đệ tử trăm năm diễn ra một lần, trưởng lão Đường Diễn cũng không nhất thiết phải xuất hiện.
Lần này thật sự là hiếm khi đúng lúc trưởng lão xuất quan, nếu không có lẽ bọn họ cũng chẳng thể gặp được vị trưởng lão luôn cố thủ trong Linh Tịch Phong, không chịu ra ngoài nửa bước này.