Phó Nhậm Hiên hiên ngang bước vào biệt thự Tôn gia, sự xuất hiện của hắn khiến cả căn phòng như bị bao trùm bởi không khí căng thẳng.
Ông nội Tôn ngạc nhiên tròn mắt nhìn người đàn ông không chút do dự, đường hoàng bước vào, không thèm chào hỏi mà hỏi thẳng:
"Yên Yên đâu?"
Ông nội chưa kịp phản ứng thì từ phía sau, tiếng gọi của Tôn Nghiên vang lên: "Chị Yên, chị có sao không?"
Không chần chừ, Phó Nhậm Hiên sải bước nhanh theo hướng phát ra tiếng gọi, đến khi nhìn thấy Tôn Nghiên đang đứng ngoài cửa nhà vệ sinh, vẻ mặt đầy lo lắng.
Phó Nhậm Hiên dừng lại trước cô, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói không vòng vo: "Yên Yên đang ở trong đó à?"
Tôn Nghiên giật mình khi thấy Phó Nhậm Hiên, ánh mắt hắn sắc bén và có chút không hài lòng, như thể đang truy vấn. Dù hơi bất ngờ, cô vẫn cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh:
"Vâng, chị ấy bảo không sao, nhưng em nghĩ chị ấy đang mệt nên vào trong đó một mình."
Không nói thêm gì, Phó Nhậm Hiên tiến lên gõ cửa nhà vệ sinh, giọng nói trầm nhưng đầy uy lực vang lên: "Yên Yên, là tôi. Em mở cửa ra đi."
Thấy bên trong vẫn im lặng, Phó Nhậm Hiên nhíu mày, gõ mạnh hơn, giọng nói trầm lạnh vang lên, lần này mang cả sự đe dọa: "Yên Yên, em không mở cửa, tôi sẽ tự phá vào đấy."
Giọng nói uy lực của Phó Nhậm Hiên làm Tôn Nghiên đứng gần đó bất giác rùng mình, cảm giác sợ hãi dâng lên. Đây là lần đầu tiên cô thấy Phó Nhậm Hiên thể hiện sự nghiêm khắc như vậy, đặc biệt khi đối với Tôn Yên.
Tuy nhiên, phía sau cánh cửa vẫn không có động tĩnh. Sự lo lắng trong mắt Phó Nhậm Hiên càng lúc càng hiện rõ. Không chút chần chừ, hắn lùi lại một bước, chuẩn bị lực để phá cửa.
Phó Nhậm Hiên quyết tâm không để bất cứ điều gì cản trở mình gặp Tôn Yên, nhất là khi cô đang trong tình trạng đáng ngờ này.
Tôn Nghiên nhẹ nhàng đặt tay lên vai Phó Nhậm Hiên, cố gắng giữ bình tĩnh khi nói: "Để em kêu quản gia lấy chìa khóa. Chị Yên có thể chỉ cần nghỉ ngơi một lát thôi."
Phó Nhậm Hiên không hề quay lại, ánh mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa đóng im lìm, giọng nói lạnh lùng và cứng rắn: "Buông ra."
Bàn tay Tôn Nghiên khẽ run, cô lập tức rút tay về, bị sự nghiêm nghị và thái độ không khoan nhượng của Phó Nhậm Hiên làm cho bối rối.
Phó Nhậm Hiên không đợi thêm một giây nào nữa, ánh mắt cương quyết, sẵn sàng tự mình giải quyết tình huống này. Trong lòng hắn chỉ có một mục tiêu duy nhất: Tìm và đảm bảo an toàn cho Tôn Yên.
"Rầm!"
Cánh cửa nhà vệ sinh bật tung ra sau cú đá mạnh mẽ của Phó Nhậm Hiên, phá tan mọi chốt khóa. Tiếng động lớn làm cả biệt thự Tôn gia rúng động, quản gia, người hầu và ông nội Tôn vội vã chạy đến, ánh mắt kinh hãi trước cảnh tượng vừa xảy ra.
Phó Nhậm Hiên lao vào trong, ánh mắt sắc lạnh nhưng lấp lánh lo lắng. Trước mắt hắn, Tôn Yên nằm gục trên sàn, gương mặt tái nhợt, hơi thở yếu ớt, trông như đã hoàn toàn kiệt sức. Cảm giác lo lắng dâng trào trong lòng, hắn nhanh chóng quỳ xuống, nhẹ nhàng nâng đầu cô lên, kiểm tra nhịp thở của cô.
Không đợi ai kịp phản ứng, Phó Nhậm Hiên ra lệnh với giọng không thể cãi: "Chuẩn bị xe, tôi sẽ đưa cô ấy đến bệnh viện ngay."
Cả căn phòng rơi vào bầu không khí im lặng, chỉ còn lại ánh mắt kinh ngạc xen lẫn lo lắng của mọi người.
Lúc này, sự nghiêm nghị của Phó Nhậm Hiên chẳng còn lạnh lùng mà tràn đầy quyết tâm bảo vệ người con gái đang nằm bất tỉnh trong tay mình.
Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên lên, không chút do dự, sải bước ra khỏi biệt thự, hướng đến chiếc xe hơi đậu sẵn bên ngoài. Hắn nhẹ nhàng đặt cô lên ghế, ánh mắt thoáng hiện chút mềm mại hiếm hoi.
Đóng cửa lại, Phó Nhậm Hiên nhanh chóng vòng sang ghế lái, gương mặt lập tức trở lại vẻ lạnh lùng.
Phó Nhậm Hiên đạp mạnh ga, chiếc xe lao nhanh trên con đường tối, đích đến là bệnh viện quốc tế. Trong khoảnh khắc, tất cả suy nghĩ của Phó Nhậm Hiên đều tập trung vào Tôn Yên, người đang nằm yên lặng bên cạnh.
Mỗi khi liếc nhìn sang, hình ảnh Tôn Yên yếu đuối, gương mặt nhợt nhạt khiến lòng Phó Nhậm Hiên dâng lên một cảm giác khó tả - vừa lo lắng, vừa như có gì đó sâu sắc hơn, một thứ mà hắn luôn giữ kín.
Xe phóng đi với tốc độ nhanh nhất, xuyên qua từng ngã đường như để rút ngắn thời gian, đến bệnh viện càng sớm càng tốt. Phó Nhậm Hiên siết chặt tay lái, đôi mắt sắc lạnh, nhưng trong đó vẫn ẩn chứa một nỗi lo chưa từng có.
Phó Nhậm Hiên bế Tôn Yên vào bệnh viện, từng bước chân vững chãi nhưng không thể che giấu vẻ lo lắng trong đôi mắt hắn.
Ngay khi đặt chân vào khu vực cấp cứu, bác sĩ Trần cùng với một nhóm y tá lập tức chạy tới, vẻ mặt họ gấp gáp nhưng chuyên nghiệp.
"Phó tổng!" Bác sĩ Trần lên tiếng, nhanh chóng nhận ra tình hình: "Cô ấy sao vậy?"
Phó Nhậm Hiên không có thời gian để lãng phí. Hắn đặt Tôn Yên xuống giường cấp cứu, ánh mắt không rời khỏi gương mặt tái nhợt của cô: "Cô ấy ngất xỉu trong nhà vệ sinh."
Bác sĩ Trần gật đầu, lập tức ra hiệu cho y tá chuẩn bị dụng cụ. Họ nhanh chóng kiểm tra nhịp tim, huyết áp của Tôn Yên, trong khi Phó Nhậm Hiên đứng bên cạnh, vẻ mặt không thể kiềm chế lo lắng.
"Đừng lo, chúng tôi sẽ chăm sóc cô ấy."
Bác sĩ Trần trấn an. Nhưng đối với Phó Nhậm Hiên, lời nói đó không thể xoa dịu được nỗi lo trong lòng hắn. Hắn chỉ có thể đứng yên, nhìn theo từng động tác của bác sĩ và y tá, cầu mong Tôn Yên sẽ bình an.
Phó Nhậm Hiên đứng bên giường bệnh, ánh mắt lạnh lẽo như muốn gϊếŧ bất cứ ai dám đến gần. Hắn cảm thấy trong lòng như đang dồn nén một cơn tức giận mãnh liệt, sự lo lắng cho Tôn Yên và cơn giận dữ không thể kiểm soát cứ dâng lên trong l*иg ngực.
Mọi người xung quanh, từ bác sĩ Trần đến các y tá, đều cảm nhận được bầu không khí nặng nề và căng thẳng mà Phó Nhậm Hiên tạo ra.
Họ di chuyển nhanh chóng, không dám liếc nhìn Phó Nhậm Hiên quá lâu, như thể sợ rằng chỉ cần chạm phải ánh mắt ấy cũng đủ để cảm nhận được sự phẫn nộ âm thầm đang trỗi dậy.
Trong khoảnh khắc, Phó Nhậm Hiên không chỉ tức giận vì sự yếu đuối của Tôn Yên, mà còn vì chính bản thân hắn. Tại sao hắn lại không ở bên cô sớm hơn? Tại sao hắn lại không thể bảo vệ cô khỏi tất cả những điều này?
Những suy nghĩ xoay vòng trong đầu khiến Phó Nhậm Hiên càng thêm khó chịu, tay nắm chặt lại, đôi môi mím chặt không nói một lời.
Giữa cái không gian đầy bận rộn của bệnh viện, hắn chỉ muốn thu hẹp mọi thứ lại, chỉ còn lại Tôn Yên và Phó Nhậm Hiên, như một cách tự bảo vệ cho cô khỏi tất cả những thứ bên ngoài.
Phó Nhậm Hiên trở nên đáng sợ hơn khi lòng chiếm hữu dâng cao, hắn đột nhiên muốn bảo vệ Tôn Yên bằng mọi giá. Cơn giận dữ trong hắn không chỉ vì sự bất lực trước tình trạng của cô, mà còn vì cảm giác mất kiểm soát đang len lỏi vào từng tế bào.
Phó Nhậm Hiên tưởng tượng ra những điều tồi tệ có thể xảy ra với Tôn Yên nếu như hắn không có mặt bên cạnh. Hắn muốn giữ cô ở bên mình, không chỉ vì trách nhiệm hay tình cảm mà vì bản năng sở hữu mãnh liệt trong lòng. Hắn không thể chấp nhận việc để bất cứ ai hay điều gì đe dọa đến sự an toàn của cô.
Cảm xúc dâng trào, Phó Nhậm Hiên đứng dậy, ánh mắt như hỏa diễm, khiến cho những người xung quanh không khỏi rùng mình. Hắn nhìn bác sĩ Trần, giọng nói lạnh lẽo nhưng mang theo một sức mạnh khó tả:
"Cô ấy cần được chăm sóc tốt nhất. Nếu có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ không tha thứ cho ai cả."
Cảm giác sở hữu này khiến Phó Nhậm Hiên càng thêm quyết tâm. Hắn sẽ không chỉ đơn thuần là một người yêu, mà còn là một lá chắn bảo vệ cho Tôn Yên, bất chấp tất cả. Trong khoảnh khắc ấy, hắn tự hứa với lòng mình rằng sẽ không bao giờ để cô rời xa hắn nữa.
Một ý nghĩ đen tối bất ngờ hiện lên trong đầu Phó Nhậm Hiên, khiến hắn cảm thấy như bị cuốn vào một vòng xoáy không lối thoát.
Phó Nhậm Hiên quay sang nhìn vào cửa kính sáng bóng bên cạnh, nơi phản chiếu gương mặt hắn - đôi mắt lạnh lẽo nhưng lại chứa đựng du͙© vọиɠ không bao giờ được thỏa mãn.
Hình ảnh trong kính như gợi nhớ cho Phó Nhậm Hiên về những điều hắn luôn cố gắng kìm nén. Lòng chiếm hữu mãnh liệt đối với Tôn Yên, mong muốn bảo vệ cô không chỉ là một trách nhiệm, mà còn là một thứ tình cảm sâu sắc, cám dỗ và cũng đầy nguy hiểm.
Phó Nhậm Hiên muốn giữ Tôn Yên bên mình, muốn cô hoàn toàn thuộc về hắn, không phải chỉ vì tình yêu, mà còn vì sự kiểm soát.
Cảm giác tăm tối ấy khiến hắn rùng mình. Phó Nhậm Hiên biết rằng những suy nghĩ này có thể khiến hắn trở thành một người khác, một con người đáng sợ mà hắn chưa từng muốn trở thành.
Nhưng đồng thời, Phó Nhậm Hiên không thể phủ nhận rằng sự thôi thúc đó như một ngọn lửa cháy bỏng trong lòng, mạnh mẽ và cuồng nhiệt, khơi dậy những bản năng nguyên thủy trong hắn.
Phó Nhậm Hiên muốn giam cầm Tôn Yên, trong một không gian chỉ thuộc về hắn, nơi không có sự đe dọa nào từ thế giới bên ngoài. Hắn hình dung ra một cuộc sống mà chỉ có hai người họ, không ai có thể chen vào, không ai có thể làm tổn thương cô.
Mỗi khi ánh mắt Phó Nhậm Hiên lướt qua gương mặt tái nhợt của Tôn Yên, lòng hắn trỗi dậy một cảm giác mãnh liệt, khao khát được giữ cô bên mình mãi mãi.
Ý tưởng này không chỉ đơn thuần là bảo vệ.
Đó là một mong muốn sâu sắc, tối tăm, một thứ quyền lực mà Phó Nhậm Hiên khao khát. Hắn muốn Tôn Yên không bao giờ phải rời xa hắn, không bao giờ phải chịu đựng những đau khổ hay tổn thương từ những người khác.
Phó Nhậm Hiên nghĩ về việc tạo ra một thế giới nhỏ bé, nơi chỉ có hai người họ, nơi mà hắn có thể kiểm soát mọi thứ, từ những điều nhỏ nhặt nhất cho đến những cảm xúc sâu kín.
Phó Nhậm Hiên biết rằng suy nghĩ này thật điên rồ, nhưng trong sâu thẳm, đó là một phần bản năng nguyên thủy của hắn - mong muốn sở hữu, bảo vệ, và khống chế. Hắn sẽ không để cho bất cứ ai hay điều gì làm tổn thương Tôn Yên.
Ngay cả khi điều đó có nghĩa là giam cầm Tôn Yên trong thế giới của chính Phó Nhậm Hiên, thì hắn cũng sẵn sàng làm điều đó, miễn sao cô an toàn và thuộc về hắn.
Phó Nhậm Hiên tự nhủ rằng mình cần phải kiểm soát những suy nghĩ này, nhưng lại không thể ngăn cản được những cảm xúc tràn về, khiến hắn càng thêm chìm đắm trong ý nghĩ tối tăm về sự sở hữu mãnh liệt đối với Tôn Yên.