Cuộc Sống Bi Thương Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 47: Quay về quá khứ

Tôn Yên mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng trong phòng khách của biệt thự Tôn gia. Ông nội Tôn đang trách mắng cô, giọng nói tràn đầy giận dữ.

Ông nội Tôn: "Tại sao con dám đăng ký đi du học Pháp?"

"Còn ba ngày nữa là kết hôn, con còn coi ông và gia đình chồng ra gì không? Ai cho con tự ý quyết định mà không hỏi ý kiến của ai cả?"

"Con nghĩ rằng mình có thể làm những gì mình thích mà không cần nghĩ đến trách nhiệm sao? Hôn nhân không phải trò đùa, Tôn Yên. Con là đứa cháu gái trưởng của Tôn gia, con không thể tùy tiện mà quyết định như vậy!"

"Mau đi thu hồi lại việc ghi danh đi du học ngay lập tức." Ông quát lớn, giọng nói vang vọng khắp phòng: "Ông cấm con bước ra khỏi Nguyệt Thành nửa bước! Lo mà ngoan ngoãn đảm nhận chức Phó phu nhân, không phải muốn đi là đi, muốn làm gì thì làm!"

Tôn Yên đứng lặng nghe từng lời trách mắng của ông nội, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác lạ lùng. Những lời nói này...hình như cô đã nghe qua một lần, không phải là vừa nãy thôi sao? Như thể những câu nói này đã từng xuất hiện đâu đó trong ký ức của cô, lặp đi lặp lại.

Đầu Tôn Yên bất chợt nhói lên, cơn đau lan tỏa khiến Tôn Yên không chịu nổi, phải ôm lấy đầu, khuỵu xuống sàn. Mọi thứ xung quanh như xoay tròn, mờ đi trong thoáng chốc.

Ông nội vẫn tiếp tục cơn giận dữ, không hề để ý đến biểu hiện kỳ lạ của cô, còn Tôn Nghiên lại lo lắng bước tới bên cạnh ông.

"Ông nội, ông đừng giận quá!" Tôn Nghiên vội vỗ nhẹ vào vai ông, giọng đầy khẩn thiết: "Chị Yên không sao đâu, chắc chị ấy chỉ hơi mệt thôi. Hãy để con nói chuyện với chị ấy được không ạ?"

Nhưng ông nội dường như quá thất vọng để lắng nghe, ánh mắt vẫn đầy nghiêm nghị và giận dữ.

Trong lúc này, Tôn Nghiên chỉ còn biết nhẹ nhàng đỡ lấy Tôn Yên, trong khi cô vẫn ôm đầu, cố chống chọi với cơn đau bí ẩn đang hành hạ mình.

Tôn Nghiên lo lắng hỏi: "Chị có sao không?"

Tôn Yên ngước lên nhìn, thấy gương mặt ngây thơ, dịu dàng của Tôn Nghiên, nhưng cảm giác rợn người chợt ùa đến.

Trên khuôn mặt xinh đẹp ấy, Tôn Yên bỗng thấy một hình ảnh ma quái hiện lên: Nụ cười méo mó, kéo dài đến tận mang tai, ánh mắt sắc lạnh đến đáng sợ, như thể có điều gì bí ẩn và đen tối đang ẩn giấu.

Cảnh tượng đó khiến Tôn Yên choáng váng, không thể kiềm chế nổi. Cô cúi gập người xuống, cảm giác buồn nôn dâng trào, khiến cô nôn khan, ho sặc sụa. Cả cơ thể cô run lên, như thể bị một cơn ác mộng chực chờ nuốt chửng.

Ông nội vẫn đang trách mắng, nhưng tiếng nói ấy giờ đây vang vọng, xa xăm và như chìm vào không gian đầy ám ảnh.

Tôn Nghiên bước tới gần, bàn tay cô chạm nhẹ vào vai Tôn Yên, nhưng với Tôn Yên, cái chạm ấy lạnh ngắt, như băng giá, khiến nỗi sợ hãi trong lòng cô càng lúc càng lớn.

Tôn Yên gạt phắt bàn tay của Tôn Nghiên ra, giọng cô run rẩy nhưng đầy kiên quyết: "Để tôi yên."

Ông nội thấy hành động ấy, cơn giận bùng lên không kiềm chế nổi.

"Con càng ngày càng không ra gì!" Ông quát lớn, rồi không chút do dự, giáng thẳng một bạt tai vào mặt Tôn Yên.

Âm thanh cái tát vang lên sắc lạnh, làm căn phòng chùng xuống.

Tôn Yên choáng váng, cảm giác nóng rát lan ra bên má. Cô nhìn ông nội, ánh mắt lấp lánh sự đau đớn và thất vọng, nhưng lại xen lẫn cả chút gì đó bất phục. Mọi thứ dường như chậm lại trong khoảnh khắc, chỉ còn cô, sự thất vọng, nỗi sợ hãi vừa nhen lên từ sâu trong lòng.

Tôn Yên hoảng loạn nhìn Tôn Nghiên, ánh mắt dịu dàng của cô ấy giờ đây lại khiến Tôn Yên thấy rùng mình. Dù gương mặt Tôn Nghiên vẫn giữ nét hiền lành, nhưng sự kinh hãi trong lòng Tôn Yên cứ lớn dần lên. Cảm giác buồn nôn dâng trào, cô không thể chịu đựng thêm được nữa.

Không nói thêm một lời, Tôn Yên xoay người chạy vội vào nhà vệ sinh. Cô đóng sập cửa lại, cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng nỗi sợ và cảm giác ghê rợn không ngừng bủa vây. Đứng trước bồn rửa mặt, Tôn Yên cúi người xuống, nôn khan, từng cơn ho sặc sụa khiến người cô run lên.

Tôn Yên nhìn vào gương, thấy gương mặt tái nhợt của chính mình. Những câu hỏi bắt đầu lởn vởn trong đầu cô: Tại sao mình lại sợ hãi như thế này? Và tại sao Tôn Nghiên.. lại khiến mình cảm thấy bất an như vậy?

Từ bên ngoài, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, theo sau là giọng nói quen thuộc của Tôn Nghiên, dịu dàng và lo lắng: "Chị Yên, chị có sao không? Mở cửa ra đi, để em giúp chị."

Giọng nói ấy khiến Tôn Yên càng thêm căng thẳng. Hình ảnh khuôn mặt ma quái khi nãy vẫn ám ảnh cô, khiến cô không dám mở cửa. Cô đứng tựa vào bồn rửa, cố gắng trấn tĩnh bản thân, hơi thở gấp gáp.

"Chị mở cửa ra đi, em lo cho chị lắm." Tôn Nghiên lại lên tiếng, nghe thật ân cần.

Nhưng lúc này, Tôn Yên chỉ muốn thu mình lại, tránh xa tất cả. Cô nhắm mắt, cố kìm nén cảm giác bất an đang lớn dần trong lòng. Liệu mình có thể tin tưởng vào Tôn Nghiên không?

Phó Nhậm Hiên ngồi ở vị trí chủ trì, gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc bén và đầy uy quyền quét qua từng người trong phòng họp. Ánh đèn từ trần chiếu xuống càng làm nổi bật vẻ lạnh nhạt của hắn, như một bức tượng đá không chút cảm xúc.

Những người tham dự cuộc họp đều ngồi im lặng, cảm giác như từng lời nói hay ánh mắt đều phải cân nhắc cẩn thận khi ở trước mặt hắn. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng và ngột ngạt, như thể sự hiện diện của Phó Nhậm Hiên tựa một áp lực vô hình đè nén.

Phó Nhậm Hiên liếc qua từng gương mặt với ánh mắt lãnh đạm, không để lộ bất kỳ suy nghĩ nào. Đối với hắn, buổi họp này chỉ là một thủ tục cần thiết, tất cả những người có mặt dường như chỉ là những quân cờ, phải tuân theo sự sắp đặt của hắn.

Phó Nhậm Hiên ngả người ra sau, ánh mắt lạnh lẽo quét một lượt khắp phòng, giọng trầm vang lên: "Có ai có ý kiến không? Nếu không.. tan họp."

Sự im lặng bao trùm căn phòng, mọi người đều cúi đầu, chẳng ai dám lên tiếng. Phó Nhậm Hiên đã quá nổi tiếng với phong thái lạnh lùng và quyết đoán; bất kỳ lời góp ý hay ý kiến nào vào lúc này đều có thể trở thành một lời thách thức ngầm đối với quyền uy của hắn.

Không một ai nhúc nhích, sự căng thẳng trong phòng có thể cảm nhận rõ. Thấy không ai lên tiếng, Phó Nhậm Hiên đứng dậy, kết thúc buổi họp mà không một chút do dự, để lại sau lưng những ánh mắt ngập tràn dè dặt và lo sợ.

Phó Nhậm Hiên bước ra khỏi phòng họp, rút điện thoại ra và bấm số của Tôn Yên. Đầu dây bên kia đổ chuông, nhưng mãi một lúc sau mới có người nhấc máy. Từ nhà vệ sinh, Tôn Yên run rẩy bắt máy, giọng nói nghẹn ngào như đang cố kìm nén cơn xúc động.

"Alo..."

Nghe thấy giọng Tôn Yên yếu ớt và nức nở, Phó Nhậm Hiên lập tức nhận ra điều bất thường. Tuy nhiên, vẻ lạnh lùng trong giọng nói của hắn không thay đổi, hắn hỏi thẳng, không chút nương nhẹ:

"Em đang làm gì đấy, Yên Yên? Sao nghe giọng em như đang khóc vậy?"

Lời hỏi của Phó Nhậm Hiên, tuy mang chút quan tâm, lại khiến Tôn Yên càng thêm rối bời. Cơn đau đầu vẫn chưa dịu đi, hình ảnh ma quái của Tôn Nghiên ám ảnh trong đầu khiến cô khó lòng bình tĩnh lại. Cô lưỡng lự, không biết phải trả lời thế nào, giọng cô nghẹn ngào:

"Em... em không sao... chỉ là... cảm thấy hơi mệt thôi."

Phó Nhậm Hiên im lặng một lúc, như đang cân nhắc điều gì đó, ánh mắt sắc lạnh của hắn vẫn không thay đổi.

Phó Nhậm Hiên ngồi vào xe, khuôn mặt vẫn không để lộ cảm xúc gì, nhưng đôi mắt hiện lên vẻ lạnh lùng quyết đoán. Hắn nhìn sang thư ký Đỗ, ngắn gọn ra lệnh: "Đêm nay tôi có việc, không dự tiệc rượu được."

Thư ký Đỗ thoáng ngạc nhiên, nhưng nhanh chóng gật đầu. Dù làm việc với Phó Nhậm Hiên đã lâu, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn gác lại công việc vì bất kỳ ai.

"Phó phu nhân" - chỉ cái danh xưng này thôi cũng đủ khiến Phó tổng dời lịch, việc mà cậu chưa từng nghĩ đến. Trong lòng thư ký Đỗ chợt dấy lên cảm giác bất ngờ, xen lẫn chút thán phục.

Không đợi thêm giây nào, Phó Nhậm Hiên đạp ga, xe phóng đi trong màn đêm, hướng thẳng đến biệt thự Tôn gia.

Khi nãy, Phó Nhậm Hiên đã nhanh chóng định vị được Tôn Yên và biết rõ cô đang ở đâu. Mặc dù giọng cô nghẹn ngào qua điện thoại không tiết lộ nhiều, nhưng trực giác nhạy bén của hắn không cho phép bỏ qua.

Lái xe trên con đường tĩnh lặng, Phó Nhậm Hiên không ngừng nghĩ đến giọng nói yếu ớt và bối rối của Tôn Yên, một điều hoàn toàn khác biệt so với hình ảnh mạnh mẽ mà cô thường thể hiện. Dù chẳng nói ra, nhưng trong sâu thẳm, hắn biết mình không thể để cô một mình đối mặt với bất cứ điều gì đang xảy ra.